[Đoàn sủng + Bé ba tuổi rưỡi + Tu tiên + Nhẹ nhàng đời thường.]
Từ nhỏ, Quý Chiêu đã có khả năng nhìn thấy các dòng gợi ý trên vật phẩm. Sau khi bước vào con đường tu tiên, cô bé yêu rất đi nhặt ve chai.
Những người lớn trong tông môn đều thấy rất kỳ lạ.
Sư phụ để râu dài, hễ không vừa ý chuyện gì là ngủ luôn tại chỗ, bất kể lớn nhỏ.
Đại sư huynh hiếm khi về nhà, mà mỗi lần về đều mình đầy thương tích.
Nhị sư tỷ cao to lực lưỡng, trông vô cùng uy mãnh (dòng này được định giá 5 linh thạch), thế nhưng lại sa đọa, nghiện rượu, gặp chuyện gì cũng giải quyết bằng nắm đấm.
Tam sư huynh nhìn bên ngoài có vẻ rất giàu, nhưng thực ra thường kéo Quý Chiêu ra phố giả làm ăn mày đi xin tiền.
Tiểu sư huynh trầm lặng ít lời, lạnh lùng như tiên nhưng lại giỏi việc nhà từ giặt giũ đến nấu nướng, túi trữ vật thì toàn là búp bê đáng yêu.
Quý Chiêu lau mặt nhỏ, ánh mắt kiên định đầy quyết tâm: Ta sẽ nuôi cả nhà!
Hòn đá xấu xấu bẩn bẩn kia hóa ra là bổ thiên thạch?
Cái lô luyện đan rách nát ấy thế mà lại ẩn chứa truyền thừa của Dược Vương?
Thanh kiếm gãy đó từng chém rồng?
Đồng tiền rỉ sét lại mang khí vận của một vương triều?
Những món phế phẩm tưởng như tầm thường thậm chí rách nát ấy, rơi vào tay Quý Chiêu lại trở nên sáng chói lấp lánh!
Bao người tiếc hùi hụi, đấm đùi thở dài vì để vuột mất kỳ trân dị bảo.
Trong khi đó, khoai tây ba tuổi lại ôm chiếc túi trữ vật màu hồng nhét đầy đồ đồng nát của mình, tự tin gánh vác trách nhiệm nuôi sống cả nhà.
Sau này, khí hải của sư phụ được tái tạo, bệnh điên của đại sư huynh khỏi hẳn, nhị sư tỷ được nối lại kiếm cốt, tam sư huynh đoạt lại pháp bảo bản mệnh, tiểu sư huynh cũng có thể mở miệng nói chuyện!
Quý Chiêu mặt mày lấm lem, vác theo bao tải màu hồng vui vẻ reo lên: “Con nhặt ve chai về rồi đây!”
Các đại lão: Thôi thì, con bé vui là được…