Giữa ngày đông giá rét, gió lạnh rít qua như dao cắt, cứa vào da thịt đau buốt.
Trong hậu hoa viên rộng lớn của Quý gia, gia tộc giàu có bậc nhất thành Thiên Nguyệt, lại có một bé gái gầy yếu, nhỏ bé đang đứng giữa hồ nước.
Nước hồ ngập đến eo, Quý Chiêu lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, môi trắng bệch. Nước lạnh thấm qua lớp áo vải thô mỏng manh, nửa thân dưới của cô bé đã hoàn toàn tê dại, không còn cảm giác lạnh nữa.
Trên bờ, một đứa bé mập mạp mặc đồ gấm sang trọng đứng quát lớn: “Quý Chiêu, đi chậm như vậy là không muốn cứu mẹ mày nữa phải không?”
Cậu ta là Quý Thiên Bảo, đích tử của đương gia chủ mẫu Quý gia. Xiêm y cậu ta mặc là loại giữ ấm tốt nhất, tốt nhất, có gia nhân vây quanh che chắn, dù gió rét đến mấy cũng không chạm được vào người.
“Không tìm được viên trân châu của tao thì mày với mẹ mày đều phải chết!” Cậu ta tiếp tục nói với vẻ khoái trá.
Nhưng một tiểu cô nương mới gần ba tuổi, làm sao có thể tìm được viên trân châu trong hồ nước rộng cả mười mấy mẫu?
Quý Chiêu cắn chặt răng, hít sâu một hơi, hơi lạnh khiến mũi đau buốt. Cô bé nhắm mắt lại, nín thở tập trung suy nghĩ rồi mở mắt ra, trong đáy mắt lặng lẽ lóe lên một tia sáng vàng.
Một hàng chữ bán trong suốt từ từ hiện lên giữa hồ.
[Ta ở đây nè!]
Đây là bí mật của Quý Chiêu, cô bé có thể nhìn thấy gợi ý của đồ vật, nhưng chỉ giới hạn ở những vật vô tri.
Dù người run cầm cập, cô bé vẫn lặn thẳng xuống nước, nhanh chóng bơi về phía có dòng chữ đó.
Lúc này, trong lòng cô bé chỉ có một suy nghĩ: Tìm được trân châu là có thể cứu mẹ rồi!
Ý niệm càng kiên định, dòng chữ bán trong suốt cũng dần hiện rõ, phát ra ánh sáng nhẹ giữa đáy hồ u ám. Quý Chiêu vui mừng tăng tốc, nhưng ngay lúc này, chân phải đau nhói như bị khoan thủng.
Ngay sau đó, máu loãng bắt đầu lan ra trong làn nước.
Cô bé há miệng muốn kêu cứu nhưng nước lạnh tràn vào phổi. Cùng lúc đó, thủ phạm khiến cô bé bị thương cũng hiện xuất hiện trong tầm mắt cô bé.
Là một con linh thú thùy xà hạ phẩm, sủng vật của Quý Thiên Bảo.
Mùi máu tươi kích thích hung tính trong con rắn, nó há to miệng, tiếp tục cắn vào cánh tay Quý Chiêu.
Quý Chiêu dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, đã bao giờ gặp phải cảnh này đâu, cô bé nhất thời hoảng loạn túm lấy đuôi rắn định kéo ra. Nhưng ngoài việc khiến bản thân càng thêm đau ra thì hoàn toàn không có tác dụng gì khác.
“Mẹ ơi…”
Cô bé thều thào gọi trong tuyệt vọng, thân thể dần chìm xuống đáy hồ.
Trong tầm nhìn mơ hồ, lại xuất hiện một hàng chữ lấp lánh.
[Lấy ta đập chết con rắn khốn nạn đó đi!]
Quý Chiêu nắm lấy hòn đá trôi đến gần, gom hết chút sức lực cuối cùng, đập chết con rắn.
Trên bờ, Quý Thiên Bảo thấy hồ nước mãi không có động tĩnh, cũng bắt đầu hoảng.
“Chết rồi, mấy hôm nữa tiên trưởng từ đại tông môn đến thu đồ đệ, nếu bây giờ trong nhà xảy ra án mạng thì hỏng hết chuyện của đại ca mất! Cha mẹ mà biết chắc chắn lột da mình!”
Cậu ta nghiến răng, đá một tên gia nhân xuống nước, quát to: “Còn đứng đực ra đó làm gì! Mau vớt con tiểu tạp chủng đó lên!”
Đám gia nhân không dám trái lời tiểu chủ tử, từng người như sủi cảo nhảy xuống hồ.
Không lâu sau, Quý Chiêu toàn thân ướt sũng được kéo lên, ném xuống trước mặt Quý Thiên Bảo.
“Muội… Muội tìm thấy rồi…” Cô bé buông viên trân châu vẫn đang siết chặt trong lòng bàn tay ra.
Nhưng Quỷ Thiên Bảo chỉ tùy tiện liếc nhìn một cái rồi khinh thường dùng mũi giày đá viên trân châu trở lại hồ.