Chỉ là một viên trân châu thôi, cậu ta muốn bao nhiêu mà chẳng có.
Quý Chiêu tranh thủ ôm lấy chân cậu ta: “Cứu, cứu mẹ của muội…”
Quý Thiên Bảo hoảng hốt hét lên, đá cô bé mấy phát rồi vứt một lọ thuốc xuống.
“Tiểu tạp chủng, ai cho mày đụng vào tao!”
Lọ thuốc lăn tới bên cạnh Quý Chiêu, cô bé vội vàng vươn tay bắt lấy, ôm sát vào ngực.
Mẹ, mẹ được cứu rồi!
Lúc này, nước mắt ấm ức rơi xuống má, Quý Chiêu chỉ muốn chui vào lòng mẹ, òa khóc một trận.
“Đây, người tao đem tới cho mày rồi, chữa đi!”
Hai gia nhân vác một cuộn chiếu rơm đến, ném phịch xuống đất.
Một bàn tay bầm tím đầy thương tích thò ra từ trong chiếu, vô lực buông thõng.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên.
Quý Chiêu mở chiếu ra, khuôn mặt thân thuộc ngày đêm kề cận đang nhắm chặt đôi mắt, sẽ không bao giờ mỉm cười dịu dàng với cô bé nữa.
“Mẫu thân?” Tai cô bé ù đi, ngơ ngác gọi một tiếng, rồi ôm lấy tay mẹ, áp gương mặt lạnh ngắt vào lòng bàn tay đó.
Tựa như làm vậy, cô bé sẽ có thể cảm nhận được một chút hơi ấm.
Cô bé nghe thấy tiếng của Quý Thiên Bảo: “Thật ghê tởm, lại dám dính sát vào xác chết.”
Đám gia nhân xung quanh hùa theo: “Ai bảo nó là đồ tạp chủng chứ, biết đâu còn ăn cả thịt người chết rồi ấy!”
“Mau kéo nó đi, đừng để làm bẩn mắt tiểu thiếu gia!”
Quý Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đắc ý của Quý Thiên Bảo, trên gương mặt non nớt tràn đầy hoang mang: “Ca ca, tại sao, tại sao không thể đối xử tốt với muội một chút? Muội cũng là muội muội của huynh mà!”
Cô bé và mẫu thân cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, chờ cô bé lớn lên sẽ tiết kiệm tiền mua một căn nhà nhỏ bên ngoài, rồi đón mẫu thân tới sống cùng.
Nhưng nghe đến đó, Quý Thiên Bảo lập tức bùng nổ, lao tới, hung hăng giẫm lên tay Quý Chiêu, nghiền mạnh.
“Mày không phải muội muội của tao! Mẫu thân tao đã nói rồi, mẹ mày chính là một kỹ nữ! Nếu không phải vì mẹ mày ham vinh hoa phú quý mà năm đó bò lên giường cha ta thì làm sao sinh ra cái thứ tiểu tạp chủng như mày!”
“Mẹ ta không phải như thế.” Quý Chiêu đột nhiên gào to, há miệng cắn chặt lấy chân của Quý Thiên Bảo.
Tuy hai đứa trẻ tuổi tác ngang nhau, nhưng vì Quý Chiêu từ nhỏ suy dinh dưỡng, hoàn toàn không phải đối thủ của Quý Thiên Bảo. Cô bé còn chưa kịp phản kháng thì đã bị gia nhân bẻ hàm, ba chân bốn cẳng kéo cô bé ra.
“Đánh! Đánh chết nó cho ta!” Quý Thiên Bảo tức giận hét lên.
Quý Chiêu bị vây vào giữa, từng nắm đấm, từng cú đá liên tục giáng xuống người cô bé.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, cô bé co rúm người lại, qua khe hở nhìn thấy thi thể không còn chút sức sống nào của mẹ.
Trước khi nhắm mắt chìm hoàn toàn vào trong bóng tối, dường như cô bé nghe thấy giọng của đại ca.
“Quý Thiên Bảo, đệ đang làm gì vậy?”
“Đại, đại ca, đệ sai rồi…”
“Đệ đánh chết nó rồi?”
Quý Chiêu nghe thấy đại ca chất vấn.
Trong Quý gia, ngoài mẫu thân ra, đại ca chính là người đối xử tốt nhất với cô bé, chưa bao giờ đánh cô bé.
Hắn ta sẽ vì Chiêu Chiêu mà dạy dỗ Quý Thiên Bảo sao?
“Haizz, thôi được rồi, đem mẹ con họ ném ra bãi tha ma đi! Lần sau đừng để xảy ra án mạng nữa.”
Giọng nói nhẹ tênh, như thể chỉ giẫm chết một con kiến, không chút quan tâm.
Quý Thiên Bảo đá Quý Chiêu một cái: “Con nha đầu này chết rồi sao?”
“Nếu chưa chết thì đánh chết đi, chỉ là một đứa con hoang không có căn cốt mà thôi…” Đại ca khinh thường nói.
Tuyệt vọng xen lẫn phẫn nộ tột cùng dâng trào như thủy triều nhấn chìm cô bé.