Tại sao? Mẹ con ta chỉ muốn sống thôi mà!
Thân thể nhỏ bé co lại, bị cuộn trong một tấm chiếu rơm, trong bóng tối cô bé cắn chặt cổ tay mình.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Quý Chiêu mở mắt ra.
Không khí ẩm ướt lẫn mùi xác chết phân hủy xộc thẳng vào mũi.
Cô bé bị bọc trong một tấm chiếu, bên ngoài là mưa rơi lộp bộp, mẫu thân ôm chặt lấy cô bé, không để giọt mưa nào rơi trúng người cô bé.
“Mẹ, mẹ ơi, con xin lỗi, là Chiêu Chiêu vô dụng, không cứu được mẹ.”
Cô vùi đầu vào ngực mẹ, khóc nức nở, nhưng sẽ không còn ai mỉm cười xoa đầu cô bé mà nói: “Không sao đâu, Chiêu Chiêu đã rất dũng cảm rồi.”
Một hàng chữ nhỏ phát ra ánh sáng cam ấm áp từ từ hiện ra trong đôi mắt đẫm lệ của Quý Chiêu: [Chiêu Chiêu của mẹ là một đứa trẻ dũng cảm, hy vọng con sẽ sống thật hạnh phúc và vui vẻ.]
Hàng chữ ấy tiến đến gần Quý Chiêu, rồi chui vào lồng ngực cô bé, tỏa ra hơi ấm dịu dàng như tay mẹ xoa dịu toàn thân.
“Chiêu Chiêu sẽ làm được, Chiêu Chiêu sẽ sống tốt, còn muốn tu tiên, báo thù cho mẹ nữa!”
Quý Chiêu lau nước mắt, không khóc nữa.
Sau khi trấn tĩnh lại, cô bé bò ra khỏi tấm chiếu, run rẩy vì cơn gió lạnh thổi qua bãi tha ma.
“Bây giờ phải đi đâu đây?”
Cô sợ hãi ôm lấy chính mình, đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm gợi ý đường đi từ những dòng chữ.
Nhưng manh mối duy nhất lại đến từ một bộ xương sắp rữa nát.
[Sói sẽ ăn thịt những đứa trẻ không nghe lời đấy ~]
Quý Chiêu càng sợ hơn, rón rén đi qua bộ xương ấy, khẽ nhỏ giọng tiếp thêm lòng dũng cảm cho bản thân: “Mi đừng dọa ta nhé, ta không sợ đâu!”
Đột nhiên, dưới chân giẫm phải vật cứng, cô bé cứ tưởng đó là “bộ phận” của người nào đó, sợ đến mức nhảy dựng lên, nhắm mắt xin lỗi rối rít: “Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý!”
Sau khi xin lỗi xong, yên lặng một lúc, Quý Chiêu cẩn thận mở hé một mắt, chỉ thấy một hàng chữ to đùng đập thẳng vào mắt cô bé.
[Một con dao bình thường, chủ nhân của nó đang bị thương nặng, rất cần được cứu chữa.]
Chôn nửa trong bùn đất, quả nhiên có thể nhìn thấy một vật gì đó phủ bụi xám xịt.
Quý Chiêu dùng đôi tay nhỏ bé đào từ trên xuống, không ngờ thứ này lại dài hơn cả người cô bé!
Vất vả lắm mới đào xong, cô bé lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: “Hự! Nặng ghê á!”
Cô bé cẩn thận lau sạch thứ đó bằng tay áo, rồi bắt đầu quan sát thanh đao ấy, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ tò mò.
Quý Chiêu từng lén nhìn đại ca luyện võ, thanh đao trong hắn ta trông rất giống cái này.
Cả thân đao đen sì, phần lưỡi hơi cong, chuôi quấn bằng vải, cô bé vừa chạm vào thì tay đã dính đầy máu.
Mùi gỉ sắt hăng đến cay mũi, cô nhăn mũi lại thì thấy dòng nhắc nhở lại thay đổi.
[Ta tên Bạch Tiêu, là một thanh đao rất sắc bén, từng theo chủ nhân tung hoành tứ phương. Mau tìm chủ nhân của ta đi.]
Mẫu thân từng nói phải lấy giúp người làm niềm vui, vậy giúp đỡ đao chắc cũng được tính nhỉ?
Quý Chiêu nghiêng đầu nhỏ, tự động chuyển sang phép thế ngang nhau. Cô bé cũng chỉ hiểu lơ mơ về khả năng của mình, chỉ biết rằng chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ trong đầu, trước mắt sẽ xuất hiện dòng chữ chỉ dẫn.
Quả nhiên, khi mở mắt ra, từng dòng chữ hiện lên chỉ rõ phương hướng.
[Ở bên này nè ~.]
[Đi về phía này.]
[Phía trước có hố, đừng giẫm vào nhé!]
Quý Chiêu vừa đi vừa dừng, kéo lê thanh đao nặng trịch.
Cô bé không biết đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy lưng cứ ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt. Trước khi trời tối hẳn, cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi miếu đổ nát phía xa.