[Đến rồi nè!]
Thấy dòng chữ, mắt cô bé sáng rực lên, đôi chân mỏi nhừ cũng không đau nữa, toàn thân như có thêm sức mạnh, kéo lê thanh hắc đao lao thẳng vào trong.
Bậc cửa của ngôi miếu đổ nát cao đến tận ngực cô bé, cô bé đẩy Bạch Tiêu vào trước, rồi bò lên bậc cửa, chổng mông lộn vào một cách vụng về.
“Ai da!”
Cái mông nhỏ của Quý Chiêu ngã dập xuống đất, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố nín khóc.
Vừa xoa xoa cái mông nhỏ vừa đứng dậy, cô bé ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải bức tượng thần uy nghiêm mà cũ nát phía trên.
Tượng thần trừng mắt giận dữ, nét mặt dữ tợn, trong bóng tối trông vô cùng âm u đáng sợ.
Nhưng Quý Chiêu lại không sợ lắm, vì trước tượng thần cũng có một dòng chữ: [Người ở phía sau ta.]
“Cảm ơn ông tượng thần ạ.” Cô bé cúi người lễ bái, rồi vòng ra phía sau tượng thần, thấy một người đàn ông đang nhắm mắt nằm đó.
Mùi máu tanh xộc vào mũi khiến Quý Chiêu lập tức bịt mũi, hoảng hốt lùi lại vài bước, loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Nam nhân mặc một bộ trang phục bó sát màu đen, máu đông che kín khuôn mặt, trước ngực là những vết thương đan chéo, nổi bật nhất là vết đâm xuyên tim.
“Ngài… Ngài đừng mở mắt đột ngột nha!” Quý Chiêu bắt đầu sợ, run rẩy đưa tay đến dưới mũi nam nhân.
Mẫu thân đôi khi thích kể chuyện ma hù dọa cô bé, mỗi lần thấy nữ nhi co rúm trên giường thì lại cười mãi không thôi.
May mắn là nam nhân này vẫn còn thở, cũng không đột nhiên mở bừng mắt.
Quý Chiêu thở phào, vỗ vỗ ngực nhỏ, bất ngờ sờ thấy một vật cứng cứng, tròn tròn.
Là thuốc.
Cô bé nhìn chằm chằm lọ thuốc sững người.
Loại thuốc rẻ tiền này là dành cho hạ nhân thấp kém nhất trong Quý gia, dù vậy cũng phải van xin mãi mới có. Mẫu thân cô bé cũng từng làm như thế khi cô bé bệnh.
Mẫu thân trở về với đầy vết thương trên người, quần áo rách rưới, nhẹ nhàng đút thuốc cho cô bé.
Mảnh vải rách có hai chữ đen: [Đừng mà.]
Đêm tới, Quý Chiêu bé xíu thường nghe mẫu thân nói mớ, khóc lóc, la hét cầu khần: “Lão gia, đừng mà!”
Cô bé mơ hồ hiểu rằng đã có chuyện xấu xảy ra với mẹ mẫu thân và từ chuyện đó mới sinh ra cô bé.
Một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt, bắn lên mu bàn tay cô bé.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Giọng nói khàn đặc run rẩy vang lên trong đêm tối.
Tiếng nấc của Quý Chiêu làm thế nào cũng không ngừng được, khuôn mặt nhỏ đẫm nước, một tay cô bé lau nước mắt, tay kia nhét thuốc vào miệng nam nhân, nước mắt lăn đến cằm cũng không có tay để lau.
“Hình như thuốc này dùng ngoài da thì phải…”
Đút thuốc xong, cô bé mới thấy dòng chữ trên chai thuốc: [Nghiền thành bột, dùng ngoài.]
Lập tức sợ đến mức ngưng khóc.
Dòng chữ lại thay đổi: [Uống cũng không sao cả.]
Một cơn gió đêm thổi qua, cô bé rùng mình, sờ lên tay người đàn ông, nóng rực.
“Chắc là lạnh lắm nhỉ, ngủ chung thì sẽ không lạnh nữa.” Cô lẩm bẩm tự an ủi, nằm cạnh chân nam nhân.
Cứ như đang ngủ bên lò sưởi vậy!
Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng như bị đá đè, cô bé ngáp khẽ rồi từ từ nhắm mắt lại.
Cơ thể nhỏ xíu co lại, hàng mi dài như lông quạ còn đọng lại vài giọt lệ, lông mày nhỏ nhăn nhó, khẽ gọi: “Mẹ, mẹ ơi…”
Mi mắt nam nhân khẽ động, rồi lại yên tĩnh trở lại.
Một đêm bình yên.
Sáng sớm hôm sau, tiếng quạ kêu vang vọng từ trên xà nhà, Quý Chiêu xoay người, đưa tay sờ bên cạnh.
Không có gì cả.
Cô bé bật dậy, quạ trên xà nhà bay ra khỏi miếu, trong miếu chỉ còn lại mình cô bé.
Ánh sáng trong mắt dần tan biến, cô bé thu người ôm đầu gối, vẻ mặt ảm đạm.