“Tại sao ai cũng không cần con? Con sẽ ngoan mà…”
“Không sao, con một mình cũng được mà… Hu hu…”
Cô bé vẫn không kìm được mà bật khóc.
Một bóng đen bất ngờ bao phủ cả người cô bé.
“Tự tưới nước cho mình thì không thể mọc mầm đâu, khoai tây nhỏ.” Giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đầu.
Quý Chiêu ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, vừa hít mũi vừa hỏi: “Ca ca không đi ạ?”
Người đàn ông không trả lời, ngồi một bên xử lý con mồi mang về.
Lúc này Quý Chiêu mới phát hiện cô bé đang ngủ cạnh đống lửa, giờ lửa đã tắt nhưng vẫn còn ấm.
“Muội tên Quý Chiêu, mẫu thân gọi muội là Chiêu Chiêu, đại ca ca tên gì ạ?” Cô rón rén bò lại gần, chống hai má chẳng có bao nhiêu thịt, tò mò hỏi.
“Nhóc không cần biết.”
Quý Chiêu bĩu bĩu cái miệng nhỏ, không vui nói: “Đại ca ca không lễ phép gì hết! Mẫu thân bảo mấy đứa bé không lễ phép sẽ bị ông ba bị bắt đi đó!”
“Vậy à? Để nó tới thử xem.”
“Ca ca nói cho muội biết đi mà! Muội đã cứu đại ca ca đó!”
Không chịu nổi sự mè nheo của cô bé, nam nhân cuối cùng cũng chịu nói tên.
“Đồ Nam.”
Mẹ từng nói, trao đổi tên chính là người quen rồi.
Quen rồi thì là người thân.
Thế là cô bé nằm gác đầu lên tay Đồ Nam hỏi: “Tên ca ca có nghĩa gì thế? Là đi về phía nam ạ? Nhưng mặt trời mọc ở phía đông mà! Tên muội là do mẫu thân đặt đó, mẫu thân nói Chiêu Chiêu là ánh sáng, muội là đứa trẻ sáng rỡ!”
Mắt cô bé lấp lánh nhưng tóc lại vàng khô, gương mặt ngây thơ gầy hóp thì không nói, khắp người còn đầy vết bầm tím, trông vô cùng thê thảm.
Đồ Nam chưa từng thấy đứa nhỏ nào gan to vậy, trẻ con rất nhạy cảm với khí tức, mà lệ khí trên người hắn lại nặng, những đứa trẻ từng gặp hắn đều khóc ré lên.
Cơ thể nhỏ bé gầy gò mềm oặt tựa vào cánh tay hắn này làm hắn bất giác nhớ tới một chú chim non vừa mới chào đời.
Trước đây hắn từng nuôi một con, cũng rất thân thiện và quấn người.
Đồ Nam vung đao, nhanh đến mức Quý Chiêu còn tưởng không có chuyện gì xảy ra, con thỏ đã bị lột da, xiên que nướng trên lửa.
“Wow, ca ca lợi hại quá!” Mắt Quý Chiêu sáng như sao, miệng líu lo hỏi tiếp.
“Ca ca là người tu tiên hả?”
“Ca ca biết bay không?”
“Tu tiên thật sự không bị đói sao?”
“Ca ca có thể dạy muội tu tiên được không?”
Trong liên tục đặt câu hỏi, cô bé vẫn không quên liếc trộm miếng thịt thỏ đang rỉ mỡ, mùi thơm lan tỏa, cô bé chẳng nhớ nổi lần cuối ăn thịt là khi nào nữa.
Khóe mắt Đồ Nam giật giật, nhanh chóng cắt một cái đùi thỏ nhét vào miệng khoai tây nhỏ.
“Ồn ào.”
“Ồn ào là gì ạ? Có thể đừng dùng từ muội không hiểu không? Mẫu thân chưa dạy muội mà!”
Thịt thỏ hơi dai, răng sữa của cô bé yếu, gặm mãi không nổi, không phục nên cũng không hỏi nữa, chuyên tâm chiến đấu với miếng thịt.
Nam nhân cũng chẳng giúp, chỉ nhếch miệng nhìn cô bé cười thầm.
Quý Chiêu cảm nhận được ánh mắt cười nhạo, hậm hực nói: “Đừng cười muội! Muội mới ba tuổi thôi, sau này cũng sẽ cao to như Đồ Nam ca ca vậy đó!”
Nói rồi cô bé đưa đùi thỏ ra, nửa nũng nịu nửa giận dỗi: “Giúp muội đi mà…”
“Khoai tây nhỏ vô dụng!” Nam nhân hừ một tiếng, nhưng vẫn nhận lấy thịt thỏ trong tay Quý Chiêu.
Vài ánh sáng trắng lóe lên, miếng thịt thỏ cô bé cắn mãi không đứt đã biến thành vài lát mỏng.
Trên người Bạch Tiêu nhấp nháy dòng chữ: [Thèm nhỏ dãi…]
“Đừng gọi muội là khoai tây nhỏ, muội có tên đàng hoàng đó!” Quý Chiêu chột dạ tránh ánh mắt, nhét thịt vào miệng.
Mùi thịt làm cô bé nhớ lại ký ức.
Lần cuối ăn thịt là Tết năm ngoái, cô lén trộm từ bát cơm chó.
Tối hôm đó chó sủa không ngừng, cô bé và mẫu thân núp trong căn nhà rách nát, cùng chia nhau thứ “mỹ vị” hiếm hoi đó.
Vô thức, mắt cô bé lại mờ đi.
Không được khóc, người lớn không thích trẻ con không hiểu chuyện.
Quý Chiêu cố nén nước mắt, cổ họng nghẹn lại, thịt thỏ cũng chẳng còn ngon lành gì nữa.
Một mảnh vải đen ném thẳng lên mặt cô bé.
“Lau đi.”