Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 6

Trước Sau

break

Thấy khoai tây nhỏ lắc đầu, Đồ Nam còn tưởng là cô bé ngại ngùng, nhưng giây tiếp theo đã nghe cô bé nghẹn ngào nói: “Thối thối…”

“… Bảo lau thì cứ lau đi!”

Đồ Nam xoay đầu cô bé lại, cuối cùng cũng không dùng miếng vải “thối thối” trong miệng khoai tây nhỏ mà dùng ngón tay lau nước mắt cho cô bé.

Thực ra Quý Chiêu được mẫu thân chăm sóc rất tốt, tuy khuôn mặt nhỏ không có bao nhiêu thịt nhưng làn da lại mềm mịn, bị ngón tay thô ráp cọ một cái, lập tức đỏ bừng cả một mảng.

“Ưm, khó chịu quá!”

Khoai tây nhỏ nhíu chặt đôi mày nhỏ, cái miệng bóng dầu chu lên, quay mặt đi không muốn để hắn lau nữa.

Lần này đúng là không nói được gì.

Đồ Nam sa sầm mặt, moi trong túi trữ vật ra vài khối linh thạch còn sót lại ném cho khoai tây nhỏ.

Hắn sống khá qua loa, hết tiền thì đi nhận nhiệm vụ treo thưởng, hoặc tiện tay giết một tên ma tu giàu có nào đó, chẳng ngờ có ngày rơi vào cảnh này.

[Linh thạch cướp từ một tên ma tu.]

[Linh thạch cướp bóc mà có.]



Nguồn gốc mấy khối linh thạch này đều không giống nhau.

Quý Chiêu không hiểu vì sao đại ca ca trông dữ dằn này lại đưa linh thạch cho mình nhưng giây sau thì đã hiểu.

“Cầm tiền rồi mau đi đi.”

Cô bé trừng to mắt, ôm chặt lấy cánh tay Đồ Nam, lớn tiếng nói: “Không đâu!”

“Mẫu thân nói ân huệ một giọt nước cũng phải lấy thân báo đáp, sao ca có thể dùng tiền đuổi muội được chứ! Đồ lừa đảo, kẻ bạc tình, Trần Thế Mỹ!”

Giọng trẻ con mềm mại không ngừng tố cáo khiến Đồ Nam xưa nay vốn không tin không phổi cũng bắt đầu thấy chút tội lỗi.

“Dừng!” Hắn bóp nhẹ cái miệng nhỏ đang bô bô liên tục: “Nhóc muốn sao đây?”

Quý Chiêu “ưm ưm” mấy tiếng, trợn tròn mắt ra hiệu hắn buông miệng mình ra.

Nhìn như con vịt con chưa mọc lông.

Đồ Nam thầm nghĩ, buồn cười buông tay ra.

“Phù phù, ca dạy muội tu tiên đi!” Quý Chiêu lớn tiếng nói.

“Ta đâu phải danh môn chính phái gì, chuyện này đừng tìm ta.”

“Không đâu không đâu, tuy ca trông không giống người tốt nhưng lại có tâm địa lương thiện mà!” Quý Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt đáng thương nói: “Mẹ muội mất rồi, muội phải báo thù, nhưng ca ca muội đi tu tiên rồi, muội cũng phải tu tiên! Không tu thì đến lúc muội thành lão bà bà cũng chưa báo được thù!”

Đồ Nam lần đầu tiên nghe thấy có người nói mình lương thiện, bèn trêu cô bé: “Nhóc biết báo thù nghĩa là gì không?”

Quý Chiêu mím môi, mặt nghiêm túc, cố gắng suy nghĩ: “Ưm… Chính là, chính là…”

Trong đầu cô bé chợt lóe lên những gì mẹ từng kể trong trong thoại bản, mắt sáng lên, nắm chặt tay nhỏ hô lớn: “Chính là ‘y da y da!’”

“Y da y da? Cái gì thế?”

Đồ Nam nhướng mày, búng vào trán tiểu hài tử một cái: “Là miếng trả miếng. Vậy để ta giết giúp nhóc là được rồi, cả nhà không chừa một ai.”

Lấy mạng người đối với hắn mà nói chẳng khác gì cơm bữa, một mạng hay vài mạng cũng không có gì khác biệt.

Khoai tây nhỏ rùng mình một cái, nghiêm túc nói: “Không được đâu!”

Hắn còn tưởng mình nói hơi quá đáng, ai ngờ lại nghe cô bé tiếp lời: “Thù giết mẹ không thể nhờ tay người khác được, muội phải tự tay báo thù, hơn nữa chỉ cần trả thù những kẻ bắt nạt muội là đủ rồi, cũng có người vô tội mà!”

Nghe xong, Đồ Nam che mặt cười ha hả.

Quý Chiêu nhìn hắn không hiểu đầu đuôi gì, cứ tưởng hắn vẫn không chịu dạy mình, khuôn mặt nhỏ sốt ruột đến đỏ ửng: “Ca dạy muội đi mà! Mẫu thân nói muội rất thông minh, học chữ rất nhanh đó! Muội, muội còn biết giặt quần áo nấu cơm nữa!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc