Đồ Nam sức lớn, cô bé có giãy thế nào cũng không thoát được, đành tội nghiệp ngước mắt nhìn hắn.
“Tâm ma thệ đã lập, chúng ta không quấy rầy thêm, cáo từ.”
Lão giả nắm lấy Quý Thiên Tứ rõ là vẫn không cam lòng, ngự kiếm rời đi.
Tống Hạc Miên thở phào nhẹ nhõm, cũng thi lễ với Đồ Nam, chắp tay cáo từ: “Tại hạ còn phải thu liệm thi thể sư đệ, cũng cáo từ trước.”
Chỉ còn lại Đồ Nam và Quý Chiêu chưa rời đi.
“Ca ca giận rồi sao?” Quý Chiêu dè dặt hỏi, ngón tay căng thẳng níu chặt vạt áo.
“Có chút.” Đồ Nam nhéo lấy má cô bé, cảm giác mềm mịn, rồi thuận tay bế cô bé lên.
Quý Chiêu nép trong lồng ngực rắn chắc, giọng non nớt thì thầm: “Đừng giận mà! Hôm nay muội rất dũng cảm, ca phải khen muội chứ!”
“Nhóc muốn ta khen thế nào? Nói nghe thử xem.”
Quý Chiêu đổi sang tư thế thoải mái hơn, tai áp lên ngực Đồ Nam, nghe nhịp tim trầm ổn, hữu lực, từng tiếng đều đặn vang lên khiến cô bémơ màng muốn ngủ.
“Khen… ừm… khen muội dũng cảm, gan rất lớn…”
Thanh âm trong ngực dần nhỏ lại, Đồ Nam cúi đầu nhìn, thấy Khoai Tây Nhỏ đang hé miệng ngủ say. Hắn khẽ khàng dùng tay khép miệng cô bé lại.
Ngủ mà há miệng thì không tốt, dễ khiến linh khí tản ra.
Trên trời, ở một nơi khác.
Lông mày Quý Thiên Tứ vẫn nhíu chặt, trong lòng luôn cảm thấy có điều bất ổn.
“Thiếu chủ không cần lo lắng.” Lão giả chủ động lên tiếng an ủi: “Thiếu chủ thiên tư trác tuyệt, thân mang Nhị phẩm kiếm cốt, đến cả Tống Hạc Miên kia cũng chỉ là tam phẩm mà thôi. Kiếm cốt muốn thành hình còn cần thời gian, tối kỵ nôn nóng chỉ vì cái trước mắt. Tuổi mười lăm mới là thời điểm nhập đạo thích hợp nhất.”
“Còn về con nha đầu Quý Chiêu kia, phu nhân sớm đã lưu lại hậu chiêu.”
Quý Thiên Tứ hỏi: “Hậu chiêu gì?”
Lão già khẽ nhếch môi, lộ ra vẻ đắc ý: “Từ khi tiện tỳ kia mới hoài thai, phu nhân đã âm thầm sai người hạ độc vào thức ăn hằng ngày của ả. Sau khi đứa nghiệt chủng kia sinh ra, lại tiếp tục gieo xuống trong cơ thể nó một loại độc tán khí!”
Quý Thiên Tứ trầm tư khi nghe đến đây: “Nhưng tu chân giới thiên tài địa bảo vô số, vạn nhất lại tìm được phương thuốc giải độc…”
“Không thể nào. Loại độc này ký sinh cùng chủ thể, tuổi càng lớn độc tính càng nặng, sẽ từng bước ăn mòn căn cốt. Nhất định không thể sống qua tám tuổi.”
Lão giả vuốt râu, từ tốn nói tiếp: “Nếu chẳng may bước vào giai đoạn dẫn khí nhập thể, vậy thì năm tuổi sẽ đoạn mệnh.”
Cùng lúc ấy, tại khách điếm.
Đồ Nam vừa đặt đao xuống thì thấy Quý Chiêu trên giường đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Khoai Tây Nhỏ!” Đồ Nam cả kinh: “Nhóc làm sao vậy?”
Quý Chiêu ôm ngực, chỉ cảm thấy một cơn đau như kim châm từ ngực lan rộng ra tứ chi bách hài..
“Đau…” Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhăn lại, cô bé đau đến lăn lộn trên giường.
Đồ Nam nắm lấy tay cô bé, truyền vào một tia linh khí dò xét.
Linh khí vừa nhập thể liền bị một luồng tử khí âm hàn bao phủ, trong nháy mắt đã bị thôn phệ sạch sẽ.
Sắc mặt Đồ Nam trầm như nước, khí thế toàn thân đột ngột trầm xuống, bàn ghế trà cụ xung quanh đều nát vụn trong nháy mắt, hóa thành bột mịn.
“Ca ca, muội đau quá…”
Quý Chiêu rấm rứt nói, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Cô bé rất ngoan, dù đau đến cùng cực cũng không dám khóc lớn tiếng.
Đồ Nam lau mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán tiểu hài tử, rút từ khí hải ra một tia linh lực tinh thuần nhất, truyền vào cơ thể gầy gò ấy.
“Đừng sợ, ca ca đưa muội về sơn môn ngay đây.” Ánh mắt hắn lướt qua một tia sát khí lạnh thấu xương.