Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 22

Trước Sau

break

Sắc mặt Tống Hạc Miên cực kỳ khó coi, trầm giọng quát: “Ta biết thân nhân mất khiến lòng ngươi bi phẫn, nhưng đó cũng không phải lý do để làm khó một đứa trẻ! Về sau còn ảnh hưởng đến con đường tu hành của ngươi!”

Quý Thiên Tứ lạnh lùng nói: “Không cần Tống sư huynh hao tâm tổn trí.”

Vì sao con tiện chủng kia có thể sống, còn đệ đệ hắn ta lại phải chết?

Dù là mấy năm, hay mấy chục năm, hắn ta cũng nhất định sẽ bắt Quý Chiêu chôn cùng Thiên Bảo!

Còn Quý Chiêu thì ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác, lén hỏi Đồ Nam: “Đồ Nam ca ca, tâm ma thệ là gì vậy? Là cục đá ạ?”

Đồ Nam cố nhịn cười: “Là tâm ma thệ, không phải tảng đá, đồ Khoai Tây thất học!”

“Hứ, muội, muội biết là tâm ma thệ mà!” Quý Chiêu phồng má, không cam lòng đáp.

Khoai Tây Nhỏ trông thì lanh lợi hoạt bát nhưng Đồ Nam lại cảm thấy trong lòng có chút nặng nề.

Quý Chiêu tuy thông minh, song thân thể thật sự quá yếu.

Muốn Trúc Cơ, quả thực gian nan.

“… Hay là giết sạch đi cho rồi, đêm dài lắm mộng.” Hắn lại lần nữa đưa ra đề nghị.

Bạch Tiêu trong tay cũng hợp tình thế khẽ rung lên.

Thế nhưng Quý Chiêu lắc đầu lia lịa, còn vỗ ngực bảo: “Cây nấm báo thù mười năm không muộn! Ta cũng sẽ học theo nấm!”

“Nấm cái gì mà nấm…” Đồ Nam bật cười, khẽ gõ vào mũi Khoai Tây Nhỏ.

Hài tử muốn tự mình làm, vậy thì để cô bé tự làm làm.

Dù sao thì…

Hắn gõ nhẹ chuôi đao.

“Đi đi, ta ở phía sau nhóc.” Ánh mắt hắn sâu thẳm không rõ ý, chăm chăm nhìn Quý Thiên Tứ.

Dù sao, hắn đã sớm chuẩn bị hậu chiêu.

Lần đầu tiên Quý Chiêu đứng gần đại ca như thế này, trước kia cô bé chỉ dám đứng bên kia hồ, lặng lẽ ngước nhìn từ xa.

Nhưng nay, lòng đã khác.

“Hừ, nghiệt chủng.” Quý Thiên Tứ khẽ mấp máy môi mỏng, lạnh lùng phun ra hai chữ, ánh mắt cúi xuống nhìn đứa bé gầy guộc đáng thương kia.

Khi Quý Thiên Bảo bằng tuổi con nghiệt chủng này, thân hình đã nặng gấp đôi nó.

Dưới áp lực uy thế của hắn ta, thân thể nhỏ bé run lên một cái, thấy vậy, khóe môi Quý Thiên Tứ liền cong lên nở một nụ cười mãn nguyện.

Xem đi, nghiệt chủng vẫn là nghiệt chủng.

“Ta sẽ không sợ ngươi nữa.”

Một khắc sau, Quý Chiêu ngẩng đầu, can đảm đối mặt.

Thân thể bé nhỏ, vóc dáng cũng thấp bé, vậy mà trong mắt cô bé, Quý Thiên Tứ lại thấy ánh lửa khiến người khiếp đảm.

“Ta cũng sẽ không thích ngươi nữa! Ngươi không phải ca ca của ta, ta cũng không còn là người của Quý gia nửa!”

Lời lẽ trẻ con nhưng từng chữ rắn rỏi, như đinh đóng cột.

“Sau khi Trúc Cơ, ta sẽ đến lấy mạng ngươi!”

Quý Thiên Tứ rạch cánh tay, máu tươi nhỏ giọt, ánh mắt lạnh lẽo.

“Ta, Quý Thiên Tứ, hôm nay tại đây lập lời thề, đợi đến khi Trúc Cơ, ta sẽ cùng Quý Chiêu quyết chiến sinh tử trên lôi đài. Kẻ thất ước, kẻ bại trận, sẽ phải chịu hình phạt rút lưỡi chiên dầu, trọn kiếp không được siêu sinh!”

Cùng lúc ấy, Quý Chiêu cũng xắn tay áo, lộ ra cánh tay đầy vết bầm tím, không chỗ nào lành lặn. Tống Hạc Miên cầm dao găm trên tay, không nỡ nhìn, càng không nỡ hạ thủ.

“Hay là thôi…”

Quý Chiêu đã giật lấy dao, mạnh tay rạch một đường thật sâu trên cánh tay nhỏ, lập tức da thịt toác ra.

“Quý Chiêu cũng xin lập lời thề!”

Giọng trẻ con trong vắt, vang lên rõ ràng, cô bé lặp lại y nguyên lời thề của Quý Thiên Tứ.

Tâm ma thệ đã hoàn thành, Đồ Nam ngồi xổm xuống trước mặt Khoai Tây Nhỏ, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay nhỏ bé của cô bé, cau mày bôi thuốc.

Quý Chiêu đau đến hít hà, đôi mắt đỏ hoe, không ngừng rụt tay lại: “Đừng bôi nữa, đừng bôi thuốc mà!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc