“Cho, cho dù dại ca không thích Chiêu Chiêu cũng được, nhưng, nhưng tại sao lại giết mẫu thân của Chiêu Chiêu?”
Nước mắt tí tách lăn dài trên gương mặt đỏ bừng non nớt, Quý Chiêu khóc đến thở không ra hơi.
Đồ Nam mím môi, từng giọt nước mắt của Khoai Tây Nhỏ như rơi vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng hắn, khẽ gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Giờ phút này hắn rất bực, muốn chém người.
“Mẹ ngươi, con tiện nhân không biết liêm sỉ kia chẳng qua chỉ là một tiểu tỳ nho nhỏ mà thôi, đánh chết thì đã sao?”
Quý Thiên Tứ nâng cằm, không chút hối lỗi.
Khi Quý Chiêu ra đời, hắn ta đã có ký ức, đương nhiên biết rõ là phụ thân mình cưỡng ép tỳ nữ mới sinh ra Quý Chiêu.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
“Có thể sinh ra đứa trẻ mang huyết mạch Quý thị ta đã là phúc phần nàng ta tu mười kiếp mới được!” Quý Thiên Tứ kiêu ngạo nói: “Quý thị ta nhân tài lớp lớp ——.”
“Ngươi nói xằng bậy!”
Giọng nói non nớt nhưng sắc bén cắt ngang lời khoác lác của Quý Thiên Tứ.
Tiểu hài tử gầy gò thấp bé trừng trừng nhìn vị đại ca ngày xưa, đôi mắt đỏ bừng, nghiến răng trợn mắt, bàn tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm.
Cô bé lớn tiếng phản bác: “Ta được mẫu thân sinh ra, đó là phúc khí của ta! Ta chẳng thèm cái huyết mạch nhà các ngươi, chỉ có chó mèo mới xem trọng huyết mạch!”
“Ngươi! Không biết tốt xấu!” Sắc mặt Quý Thiên Tứ tái mét: “Hôm nay dù ngươi có cãi chày cãi cối thế nào, bổn thiếu chủ cũng phải mang ngươi về Quý thị, đền mạng cho Thiên Bảo!”
Từ tay áo hắn ta bỗng phóng ra một sợi dây tỏa ánh kim, nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã áp sát Quý Chiêu, định quấn lên cổ cô bé.
Quý Chiêu đưa hai tay nhỏ lên chống đỡ, lại thấy sợi dây kia bị Đồ Nam tiện tay kéo đứt thành hai đoạn, rơi “bộp” xuống đất.
Đồ Nam nhướng mày, cà lơ phất phơ tuyên bố: “Quý gì mà Quý, Khoai, Tiểu Chiêu cô bé, Phù Ngọc Sơn ta thu nhận rồi!”
Một khi được tu chân giới chọn trúng, liền phải đoạn tuyệt mọi ràng buộc với trần thế.
“Ngươi cũng khéo tìm chỗ dựa đấy. Chỉ là một phế vật nhập đạo còn chưa xong, ta ngược lại muốn nhìn xem ai dám thu ngươi làm đồ đệ.” Quý Thiên Tứ tràn ngập ác ý.
Chỉ có tu sĩ từ cảnh giới Nguyên Anh trở lên mới có tư cách thu nhận đồ đệ, khi ấy đồ đệ mới được ghi tên vào ngọc điệp của môn phái hoặc tán tu.
“Đã vậy thì ——.” Lão giả đứng bên bỗng lên tiếng: “Chi bằng lập một ước lên định, thế nào?”
Ba người còn lại đồng loạt nhìn về phía lão ta.
Lão giả ung dung nói: “Dù sao bây giờ cũng không làm được gì đối phương, chi bằng để thiếu chủ nhà lão phu cùng nàng định xuống ước hẹn Trúc Cơ, đợi đến ngày cả hai cùng bước vào Trúc Cơ kỳ, gặp lại trên lôi đài sinh tử!”
Quý Thiên Tứ lập tức gật đầu đồng ý: “Thù giết đệ, không báo không xong!”
“Bắt nạt tiểu hài tử? Hay là trước tiên đấu với ta một trận?” Đồ Nam cười lạnh.
“Đạo hữu nói thế là sai rồi. Tuy thiếu chủ nhà ta lớn hơn vài tuổi nhưng cũng chưa nhập đạo, xuất phát điểm giống nhau. Không, thiếu chủ nhà ta còn thiệt hơn ấy chứ!” Lão giả nói khoác mà không biết ngượng.
Đồ Nam xoa đầu nhóc con: “Nhóc không cần phải đồng ý.”
Nếu như Khoai Tây Nhỏ muốn báo thù, hắn hoàn toàn có thể thay cô bé giết hai kẻ trước mặt ngay bây giờ, sau đó đánh tiếp Quý thị, giết sạch không chừa một mống.
Quý Chiêu mím chặt đôi môi trắng bệch, dùng sức nắm lấy vạt áo, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Ta đồng ý!”
Lão giả cười lớn: “Tốt! Tốt! Tốt! Vậy thì lập tâm ma thệ, còn thỉnh Tống đạo hữu làm chứng!”