Rồi lại quay sang Đồ Nam: “Đệ ấy cũng chỉ là quá đau lòng thôi, chúng ta thông cảm một chút.”
Ánh mắt Quý Chiêu tràn đầy thương cảm, thầm nghĩ, Tống ca ca thật là khổ cực quá đi mà!
Thế nhưng, cả hai bên đều chẳng hề cảm kích.
“Ngay cả một tiểu hài tử cũng trông không xong, thật đúng là lũ một ăn hại.” Đồ Nam nhếch môi trêu chọc: “Xem ra cái danh ca ca của ngươi cũng chẳng ra sao.”
Hai người đối diện sắc mặt đồng thời trầm xuống.
“Ngươi khinh người quá đáng! Quý thị Thiên Nguyệt thành ta há lại để loại quái vật bán ma như ngươi lăng nhục?” Quý Thiên Tứ vung tay áo nặng nề, linh khí quanh thân rào rạt tuôn trào.
Sắc mặt Tống Hạc Miên đại biến, hối hận trào dâng.
Sớm biết Quý Thiên Tứ miệng mồm không kiêng dè như vậy đã chẳng tiết lộ thân phận thực sự của Đồ Nam cho hắn ta rồi!
Giờ thì ngược lại, rước lấy tai ương…
Hắn ta liếc sang Đồ Nam, thấy thần sắc hắn lạnh lùng bức người, trong lòng càng thêm có khổ không nói ra được, trong lòng cũng bắt đầu sinh ra chút chán ghét Quý Thiên Tứ.
“Tiểu tử, ngươi dám nói lại lần nữa xem.” Đồ Nam cười lạnh, cưỡng ép vận chuyển linh lực mới khôi phục được đôi chút, trường đao trong tay phát ra tiếng ngân trong vắt.
Từ trước tới nay, mỗi khi sử dụng ma khí, thân thể hắn đều không thể phục hồi được nhanh như thế. Nghĩ lại, có lẽ khi Tụ Linh Trận sụp đổ, thân thể hắn vô tình hấp thu được một ít linh khí.
Tụ Linh Trận bất ngờ tan vỡ cũng khiến khó hiểu nhưng hắn chẳng buồn nghĩ nhiều, chỉ biết đạo lý thừa lúc người bệnh phải tranh thủ đoạt mệnh.
Đáy mắt Đồ Nam lóe lên tia điên cuồng.
Trường đao ra khỏi vỏ, thẳng tắp chỉ vào mi tâm kẻ vô lễ.
Ngay lúc đó, một thân ảnh gầy gò bỗng bước ra chắn giữa hai người.
“Thiếu chủ nhà ta vì quá thương tâm mà ăn nói hồ đồ, mong đạo hữu đừng trách.” Lão giả râu dài, thần sắc thản nhiên nói, hai ngón tay vững vàng kẹp lấy thân đao.
Hai ngón ấy như kìm sắt khiến trường đao không thể tiến thêm nửa phân.
Chiến ý chưa tan, chỉ chạm một tia lửa liền bốc cháy rừng rực.
Đồ Nam lạnh nhạt nói:
“Ngươi cũng có chút bản lĩnh, ra tay đánh thử một trận đi.”
Thấy hai bên sắp động thủ, Tống Hạc Miên vội vàng chen vào giữa: “Đủ rồi! Các ngươi muốn bị Liên Minh Tu Sĩ trục xuất sao?”
Phàm là tu sĩ có thể hành tẩu nhân gian đều phải được Liên Minh Tu Sĩ chứng nhận. Vì thế, Liên Minh cũng có quyền thu hồi quyền đi lại ở nhân gian của bọn họ.
Quý Thiên Tứ nghiến răng, ánh mắt đầy căm hận nhưng vẫn giơ tay ngăn cản lão giả: “Tề cung phụng, dừng tay đi.”
Hiện tại là thời khắc mấu chốt để bái nhập Thiên Kiếm Môn, tuyệt đối không thể vì một con nhãi ranh mà làm hỏng đại sự.
Tên Tề cung phụng kia cũng hiểu rõ nặng nhẹ, đành hậm hực thu tay.
Quý Thiên Tứ lại nói: “Là đệ tử Quý thị ta nhưng lại tự ý xuất thành làm hại đồng tộc, ta phải mang nó về chịu gia pháp trước mặt tộc lão!”
Quý Chiêu nghe đến đó, toàn thân run rẩy, nức nở cầu cứu Đồ Nam: “Không, ta không đi! Đồ ca ca, cứu muội!”
Cô bé vẫn nhớ rõ, có một vị tỷ tỷ xinh đẹp từng mỉm cười với cô bé đang sống sờ sờ cứ vậy mà bị đánh chết!
“Không muốn, không muốn!”
Âm thanh như thú con bị thương, nghẹn ngào vang lên.
Quý Chiêu ngấn lệ, vừa đau đớn vừa không hiểu nhìn đại ca: “Chiêu Chiêu rất thích đại ca, sao đại ca lại không thích Chiêu Chiêu?”
Đứa bé nhỏ xíu chỉ mong đổi lấy chân thành bằng chân thành, nhưng đâu biết chân thành ấy lại bị người khác coi như cỏ rác.