Quý Chiêu bất giác híp mắt lại, luồng kiếm quang sát khí dày đặc trong nháy mắt phóng đại trong tầm mắt cô bé, khi sắp tới gần thì bị một thanh trường đao màu đen chặn lại.
Kiếm quang va chạm với trường đao, vài sợi tóc theo đó bay xuống, tán loạn trong gió.
“Thiên Bảo!” Nam tử khoác cẩm bào nhảy từ trên kiếm xuống, thân hình lảo đảo, loạng choạng lao tới trước mặt Tống Hạc Miên, nắm lấy bả vai hắn ta: “Tống, Tống sư huynh, Thiên Bảo thằng bé…”
Tống Hạc Miên quay mặt đi, thấp giọng nói: “Thiên Tứ sư đệ, nén bi thương…”
Lão giả cùng đi với nam nam cũng ngập ngừng, muốn nói lại thôi: “Thiếu chủ…”
Nam nhân siết chặt nắm đấm, ánh mắt đảo qua Quý Chiêu đang nép sau chân Đồ Nam, ban đầu là kinh ngạc, kế đó lập tức hóa thành oán giận và phẫn nộ: “Có phải ngươi không? Là ngươi hại chết Thiên Bảo!”
Tống Hạc Miên nhíu mày: “Không phải, đệ đệ ngươi chết dưới tay Dạ Khốc Lang.”
Quý Chiêu chớp chớp đôi mắt chua xót, sợ sệt lắc đầu: “Đại ca, không phải Chiêu Chiêu…”
Vị đại ca xưa nay ôn hòa tựa gió xuân, giờ đây sắc mặt lại dữ tợn hệt như ác quỷ.
“Đừng gọi ta là đại ca!” Quý Thiên Tứ gầm lên: “Một đứa con của tiện tỳ, không xứng gọi ta là đại ca!”
Thân hình bé nhỏ bên chân run lên, càng nép sâu ra sau lưng Đồ Nam.
Đồ Nam chỉ thấy tay cầm đao ngứa ngáy không chịu nổi, hận không thể chém vài nhát cho hả.
“Tiểu tử, ngươi không cần lưỡi nữa đúng không?”
Nói đoạn, tay cầm đao chợt trầm xuống, Đồ Nam cúi đầu nhìn, thì ra là Khoai Tây Nhỏ đang nhón chân, lung lay bám lấy cánh tay hắn, dáng vẻ đáng thương không ngừng lắc đầu với hắn.
Trong lòng Đồ Nam hơi khó chịu, thầm lẩm bẩm, đúng là có máu mủ vẫn thân hơn, nhưng tu đạo há lại xem trọng huyết thống? Đợi tới khi lừa được Khoai Tây Nhỏ về sơn môn, nhất định phải dạy dỗ lại cho đàng hoàng.
“Đồ Nam ca ca đừng vọng động, sẽ bị thương đó!”
Quý Chiêu len lén liếc nhìn gia gia râu trắng dài dài bên cạnh đại ca.
Cô bé từng trông thấy lão, chỉ một chưởng đã đập nát tảng đá lớn thành bụi phấn!
“Muội không muốn Đồ Nam ca ca biến thành mảnh vụn đâu!” Cô bé bĩu môi nói, đôi mắt rưng rưng hai hàng lệ.
Lời nói lộn xộn chẳng đầu chẳng đuôi nhưng Đồ Nam đại khái vẫn hiểu được là Khoai Tây Nhỏ đang lo cho hắn, trong lòng vô cùng hưởng thụ, bèn xoa đầu cô bé: “Sợ gì.”
Đảo mắt nhìn qua đám người trước mặt, hắn khinh khỉnh cười nhạo: “Chỉ là hai tên Kim Đan kỳ thôi.”
“Khẩu khí thật lớn!” Ánh mắt Quý Thiên Tứ tối sầm, nhìn chằm chằm Quý Chiêu: “Qua đây!”
Muội muội này của hắn ta vốn rất ngoan, chỉ cần hắn ta đưa tay là sẽ lập tức giương mắt trông mong chạy tới, là một sủng vật xứng chức.
Quý Chiêu vô thức định bước về phía trước nhưng bóng dáng mẫu thân chợt lóe lên trong đầu.
Tỉnh táo lại, cô bé lùi tới bên cạnh Đồ Nam, ôm chặt lấy đùi hắn, nhìn đại ca lắc đầu.
“Thiên Bảo ca ca không phải do muội hại chết.” Cô bé nhỏ giọng lặp lại.
Quý Thiên Tứ không thèm nghe: “Quý Chiêu, đừng tưởng tìm được chỗ dựa là có thể vô ưu vô lo.”
Ngừng một thoáng, hắn ta nhếch môi cười tàn nhẫn: “Ngươi đáng ra phải nên chết thay Thiên Bảo mới đúng!”
Keng ——.
“Nói năng cẩn thận!”
Tống Hạc Miên nghiêm giọng quát.
“Tiểu tử, ngươi cũng dám nói đấy.” Ngón tay Đồ Nam không ngừng mân mê chuôi đao.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, tựa hồ chỉ cần một tia lửa sẽ lập tức bùng phát.
Thấy vậy, Tống Hạc Miên dù đầu đau như búa bổ nhưng vẫn phải đứng ra làm người hòa giải.
Hắn ta quay sang hai người của Quý gia: “Cái chết của Quý Thiên Bảo không liên quan đến Quý Chiêu.”