Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 18

Trước Sau

break

[Kiếm của Tống Hạc Miên.]

Nhìn theo dòng chữ đó, quả nhiên trông thấy Tống Hạc Miên đang nằm trên đất, sống chết chưa rõ.

Dòng nhắc nhở trên kiếm đã đổi thành: [Tống Hạc Miên cần bổ sung linh lực gấp.]

Tuy Quý Chiêu đang gấp rút lên đường nhưng cũng không thể bỏ mặc đại ca ca mặc y phục trắng này không lo.

Cô bé nhăn mày, vẻ mặt rầu rĩ mà nghĩ mãi vẫn chẳng ra cách nào, gấp đến độ chạy vòng vòng tại chỗ.

“Linh lực, linh lực…”

Cô bé chỉ có một chút khái niệm rất mơ hồ về thứ gọi là “linh lực”, dĩ nhiên là cũng không biết nên bổ sung linh lực bằng cách nào.

Đúng lúc ấy, đột nhiên có một cột sáng bắn thẳng lên trời ở phía xa, bầu trời đêm phản chiếu một đồ án rực rỡ đến hoa mắt. Quý Chiêu vốn dĩ không hiểu nhưng ngay khoảnh khắc dòng thông báo hiện ra, trong lòng chợt lóe lên một tia linh cảm.

[Trận đồ Tụ Linh Trận.]

Lúc này nếu có tu sĩ ở gần, ắt hẳn có thể cảm nhận được linh khí trong phạm vi mấy chục dặm đều bị Quý Chiêu hấp thu sạch sành sanh.

Không, nói chính xác là bị đôi mắt của cô bé hút sạch.

Từng điểm sáng li ti hội tụ lại, Quý Chiêu mở tay ra đón lấy luồng sáng đang rơi xuống. Ở giữa luồng sáng ấy có một cái hư ảnh Tụ Linh Trận phiên bản thu nhỏ, mờ mờ ảo ảo.

“Lại đây.” Cô bé nói với trận đồ trên trời.

Giọng nói non nớt, gương mặt ngây thơ nhưng lúc này lại khiến người ta hết lòng tin theo rằng: Cô bé thật sự có thể gọi Tụ Linh Trận xuống được.

Trận đồ trên trời bắt đầu rung động, các điểm sáng rơi lả tả xuống, tụ thành một dòng sông linh lực, kéo dài đến lòng bàn tay của Quý Chiêu.

Trận đồ trong tay ngày càng rõ nét, thoạt nhìn còn tinh xảo hơn cả trận trên trời.

Cô bé trông thấy phương hướng dòng chảy của linh lực, từng mạch vận chuyển, trong mắt cô bé hiện lên rõ ràng như thể nó vốn đã nằm sẵn trong đầu.

Không hiểu vì sao, cô bé có cảm giác dù nhắm mắt cũng có thể vẽ lại được đồ án kỳ lạ này.

Khi trận đồ trên trời hoàn toàn biến mất, trận đồ trong tay cũng ẩn vào lòng bàn tay, trong rừng phía xa bỗng vang lên một tiếng hét thảm, rồi tất cả lại trở nên yên tĩnh.

“Đây là…” Tống Hạc Miên gượng dậy, nghi hoặc quan sát xung quanh.

Đột nhiên một bóng người nhỏ bé nhào tới, nắm lấy tay hắn ta: “Đại ca ca, mau đi giúp Đồ Nam ca ca đi!”

Quý Chiêu gấp đến độ nước mắt sắp rơi.

“Là ngươi à…” Tống Hạc Miên vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình.

Hắn ta chỉ nhớ là mình bị Dạ Khốc Lang tập kích rồi rơi xuống, là một luồng linh lực ấm áp đã đánh thức hắn ta dậy.

Đúng rồi, Dạ Khốc Lang!

Hắn ta lo lắng hỏi: “Dạ Khốc Lang đâu rồi!”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” khẽ.

Là tiếng cành cây bị dẫm gãy.

Tống Hạc Miên lập tức cảnh giác, chắn trước người Quý Chiêu: “Cẩn thận!”

Một bóng đen cao lớn từ trong rừng bước ra.

Quý Chiêu tâm thần khẽ động, mặt mày hớn hở: “Đồ Nam ca ca!”

Tống Hạc Miên vội vàng chặn tiểu hài tử đang định lao tới, trầm giọng nói: “Đừng qua đó, hắn nhập ma rồi?”

Quý Chiêu chẳng thèm quan tâm cái gì mà nhập ma hay không, nhanh nhẹn chui qua dưới cánh tay đối phương, lao vào lòng Đồ Nam.

“Tốt quá rồi, ca ca không sao!”

Cô bé ôm chặt lấy eo Đồ Nam, giọng mềm mại như bông.

Linh khí như luồng gió xuân va thẳng vào lòng ngực khiến ma khí đang náo loạn trong cơ thể cũng dịu đi đôi chút.

Trước khi tiểu hài tử lao tới, Đồ Nam đã thu lại trường đao, lòng bàn tay khẽ phủ lên cái đầu bé xíu ấy.

Đôi tay này sinh ra để chém giết, vậy mà lần đầu tiên hắn do dự, mãi vẫn không dám chạm vào chú sơn tước nhỏ yếu ớt này.

“Hây chiu!”

Sơn tước nhỏ ngẩng khuôn mặt nhỏ xíu bằng bàn tay lên, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh, duỗi hai bàn tay trắng nõn nắm lấy tay Đồ Nam, ép xuống đầu mình rồi hí hửng dụi dụi.

Lệ khí trong lòng dần tan biến.

Đồ Nam cong ngón tay búng lên trán cô bé một cái, từ trên cao nhìn xuống cười nhạo: “Củ khoai tây vừa lùn vừa nhỏ.”

“Không được gọi muội là khoai tây!” Quý Chiêu vung tay đấm loạn vào người hắn.

Lực đánh kia chẳng khác gì mèo cào, chỉ thấy ngứa chứ chẳng thấy đau.

Đồ Nam hừ cười, vươn tay kẹp Khoai Tây Nhỏ dưới nách, nói với Tống Hạc Miên: “Xong rồi, đã giải quyết xong.”

Thấy hai người một lớn một nhỏ định rời đi, Tống Hạc Miên vội vàng gọi họ lại: “Khoan đã, sư huynh có biết Quý Thiên Bảo đang ở đâu không?”

“Ai cơ?” Đồ Nam ngoáy tai, không nhớ ra nổi là người nào, bèn cúi đầu hỏi: “Người thân của nhóc à?”

Quý Chiêu gật đầu: “Ca ca muội!”

Đồ Nam bĩu môi, thầm nghĩ cô nhóc Khoai Tây này gặp lại cũng gọi là ca ca, ai mà biết là ca ca thật hay ca ca giả.

“Là đứa nhóc mập mạp.”

Không đợi Tống Hạc Miên miêu tả ngoại hình, Đồ Nam đã hững hờ nói: “À, nó à, chết rồi.”

Giọng nói thứ ba vang lên như nổ tung trong rừng cây: “Ngươi nói cái gì!”

Kiếm quang xé gió, gào thét lao tới.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc