“Muốn chết!” Đồ Nam khẽ quát, hóa thành một tia chớp đỏ lao vào giao chiến với Dạ Khốc Lang.
Lấy chiến trường một người một yêu làm trung tâm, sóng xung kích dữ dội lan ra xung quanh. Quý Chiêu bám chặt cả tay lẫn chân vào cây nhưng cả người lẫn cây vẫn bị cuốn bay lên trời.
“A a a!”
Mặt trăng trở nên thật lớn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại nhỏ như cái bánh nướng của bà lão ở phố Tây.
Quý Chiêu chợt nhận ra mình đang rơi xuống với một tốc độ kinh hoàng, gió lật cô bé lại một vòng. Trong bóng đêm, biển rừng kéo dài vô tận, chỉ có một nơi mơ hồ phát ra ánh sáng.
Nơi phát sáng đó đang nhanh chóng phóng to trong tầm mắt cô bé.
Cùng lúc đó, ánh sáng bạc lấm tấm tạo thành dòng chữ: [Tụ Linh Trận cấp thấp: Giúp tu sĩ hấp thu linh khí với quy mô nhỏ, trận cơ hư hại, trận đồ còn nguyên vẹn.]
Bất kể là bản thân Tụ Linh Trận hay dòng chữ ấy, Quý Chiêu đều không hiểu, nhưng trực giác mách bảo cô bé phải nhớ kỹ, bởi phía sau dường như còn rất nhiều chữ nữa.
Cô bé cố gắng nhìn cho rõ, nhưng mắt đau nhói, trong đầu lướt qua gì đó, như con lươn trơn tuột trốn mất, không cách nào nắm bắt được.
“Đồ Nam, Đồ Nam ca ca!”
Tia chớp đỏ rạch ngang màn đêm, lần theo tiếng gọi mà đến.
Quý Chiêu nhẹ nhàng rơi vào vòng tay Đồ Nam.
“Khoai Tây Nhỏ, không sao chứ?”
Quý Chiêu lắc đầu, dựa vào lòng hắn, nghe thấy nhịp tim dồn dập, trái tim nhỏ bé của cô bé cũng không kìm được mà đập nhanh theo.
Cô bé mơ hồ có cảm giác sắp chuyện chẳng lành xảy ra…
“Cứu ta!”
Quý Thiên Bảo chạy về phía họ, nụ cười trên mặt còn chưa kịp nở thì Dạ Khốc Lang đã chui từ dưới đất lên, một miếng nuốt chửng hơn nửa người cậu ta, chỉ còn lại phần đầu lộ ra.
Quý Chiêu toàn thân run rẩy, như gà con rúc vào lòng Đồ Nam.
Sau khi Dạ Khốc Lang nuốt sống đồng tử tươi mới, một trong hai cái đầu đứt lìa mọc lại một cái, rồi cả hai cái đầu đồng loạt phát động sóng âm công kích.
Đồ Nam đứng không vững, lắc lắc đầu, nhưng trước mắt vẫn là một mảng đỏ như máu.
“Đồ Nam… Đồ Nam ca ca, ca không sao chứ?”
Giọng của Khoai Tây Nhỏ lúc gần lúc xa, hình dáng như miếng bột mì nhào nặn, lúc thì bị kéo dài, lúc lại bị ép bẹp.
Trong lòng hắn không kìm được mà trào dâng sát ý.
Giết hết đi!
Trong đầu vang lên một giọng nói dụ dỗ.
“Không, không…” Hắn đặt Khoai Tây Nhỏ xuống đất: “Chạy đi, càng xa càng tốt.”
Quý Chiêu há miệng, chẳng nói nổi lời nào, chỉ cố nắm chặt tay Đồ Nam. Cô bé lờ mờ thấy giữa trán hắn có một hàng chữ, nhưng càng muốn nhìn lại càng nhìn không rõ, thậm chí mắt đau còn như bị kim châm, giống hệt lúc cô né nhìn Tụ Linh Trận.
“Ca ca…”
Cô bé chỉ kịp gọi một tiếng, trước mắt bỗng hoa lên, bị linh lực đưa đi xa trăm dặm.
Đồ Nam phun ra một ngụm máu đen lượn lờ ma khí, sau khi đưa Khoai Tây Nhỏ đi, linh lực tích trữ trong đan điền đã cạn sạch, thay vào đó là một luồng sức mạnh cuồng bạo chiếm cứ.
“Chết!”
Lưỡi dao chĩa thẳng vào con quái hai đầu trước mặt, hai tròng mắt của Đồ Nam chuyển hoàn toàn thành màu đen, giọng khản đặc.
Ở phía bên kia, Quý Chiêu đang dùng hai cái chân nhỏ xíu của mình luống cuống chạy về hướng Đồ Nam, ngã cũng không kêu một tiếng, lại lồm cồm bò dậy tiếp tục chạy.
Lúc xuống dốc, chân vấp một cái liền lăn lông lốc xuống, mãi đến khi đụng phải một thứ mềm mềm mới dừng lại.
Cô bé ôm đầu nhỏ bò dậy, đôi mắt to tròn đã xoáy thành vòng vòng như hương muỗi, lại còn nhìn thấy những ngôi sao đang múa lượn.