Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 16

Trước Sau

break

Đồ Nam nhàn nhã nói: “Tống sư đệ, ngươi xong chưa? Ta thân mang trọng thương, khó lòng chống đỡ thêm được nữa.”

Trong trận, sắc mặt Tống Hạc Miên ngưng trọng, áo đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn ta không hề phá trận mà vẫn muốn thu Tụ Linh Trận này cho mình dùng.

Đồ Nam nào không rõ tâm tư ấy, đang cân nhắc có nên bế Khoai Tây Nhỏ bỏ đi luôn không, nhưng nghĩ lại thì thấy vẫn nên vẩy nước làm ra vẻ một phen, đến khi Thiên Kiếm Tông tìm tới tận cửa cũng dễ phản công.

Hắn cố tình lách người, để Dạ Khốc Lang đâm sầm vào linh lực hộ thể của Tống Hạc Miên.

Tống Hạc Miên cắn nát đầu lưỡi, bức ra một ngụm tinh huyết, quát lớn: “Thu!”

Tụ Linh Trận bắt đầu rút dần về dưới chân hắn ta.

Khí thế của Dạ Khốc Lang lập tức suy giảm ba phần, gầm lên giận dữ, bất chấp bị Đồ Nam chém thêm một đầu, trực tiếp lao tới phá vỡ kết giới, đánh gãy pháp quyết.

Tống Hạc Miên đành lui về bên cạnh Đồ Nam, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

“Chậc, nó muốn cưỡng ép đột phá Nguyên Anh cảnh, mau rút lui!”

Đồ Nam âm thầm mắng một tiếng, dẫn đầu lao vút về phía chân trời.

Tống Hạc Miên thấy thế, cũng thấy khí thế của Dạ Khốc Lang tăng vọt từng khắc, so với lúc trước càng thêm kinh hồn táng đảm, bèn tức thì theo sát phía sau.

Bên này, Quý Chiêu đứng cách xa Quý Thiên Bảo, lòng như lửa đốt, xoay vòng vòng tại chỗ, sốt ruột không thôi.

“Hừ, cái tên Đồ gì gì đó chắc chắn đã chết rồi!” Quý Thiên Bảo ác độc nói: “Mày sao còn chưa chết đi, chết cùng mẫu thân mày cho xong!”

Quý Chiêu trừng mắt nhìn cậu ta, tay nhỏ nắm chặt: “Ngươi dám nói lại lần nữa xem!”

Ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống khiến Quý Thiên Bảo vô cớ rùng mình, vội nép sau lưng y tu, co ro như chim cút, không dám hé thêm lời nào.

Chân trời, một trước một sau lướt qua hai đạo lưu quang, một đỏ một trắng.

Một hàng chữ nhỏ nhanh chóng lướt tới trước mắt: [Bạch Tiêu, đao của Đồ Nam.]

Quý Chiêu mừng rỡ, cả người nhảy lên, vẫy tay gọi to: “Đồ Nam ca ca!”

Đồ Nam cũng đã nhìn thấy cô bé, tốc độ chẳng những không giảm mà còn gia tăng thêm mấy phần.

Nhưng đúng lúc ấy, bóng dáng thứ ba đột ngột xuất hiện, đánh rơi bạch quang giữa không trung.

Dạ Khốc Lang chỉ còn lại một cái đầu, há ra miệng đầy tanh rộng hoác, mục tiêu thẳng hướng về phía hai hài tử dưới đất.

“Chạy mau!” Đồ Nam quát lớn, trong cơn cấp bách, đầu đau nhói, theo bản năng nhắm mắt lại, suýt nữa thì ngã từ không trung xuống.

Dưới đất, y tu phản ứng cực nhanh, kéo lấy hai đứa nhỏ định bỏ chạy nhưng thân pháp của Dạ Khốc Lang càng mau, chỉ một miệng đã cắn bay đầu của hắn ta.

“Đại phu ca ca!”

Trước mắt Quý Chiêu, huyết hoa nở rộ.

Sau lưng, một luồng lực đạo cực lớn đẩy cô bé về phía miệng Dạ Khốc Lang, chiếc nanh dữ tợn phản chiếu trong mắt cô bé không ngừng phóng đại

Khi Đồ Nam lần nữa mở mắt, cảnh tượng lọt vào mắt chính là một màn ấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc