Hắn cúi đầu liếc nhìn Quý Chiêu đang rúc trong lòng, vừa vặn đối phương cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt dính bẩn mang theo vẻ lo lắng.
“Không sao, đừng sợ.”
Tạm thời giao Khoai Tây Nhỏ cho y tu, còn lưu lại linh khí hộ thể, hắn xoay người vừa định bước ra, chợt sau lưng vang lên một tiếng gọi: “Đồ Nam ca ca, cẩn thận đó!”
“Nhìn cho rõ đây này.”
Đồ Nam nhếch môi cười khẽ mang theo vẻ bất cần, bước đến cạnh Tống Hạc Miên, thân đao dưới ảnh hưởng của tâm tình mà ngân vang hưng phấn.
“Nghe danh kiếm pháp Thiên Kiếm Tông tinh diệu đã lâu, hôm nay để tại hạ được mở rộng tầm mắt?”
Kiếm trong tay Tống Hạc Miên cũng phát ra ánh sáng rực rỡ, không chịu tình thế: “Sư huynh chẳng phải đã sớm được mở mang rồi sao?”
Lời nói ngầm chế nhạo hắn dẫn đàn yêu thú tới, lại bị trưởng lão Thiên Kiếm Tông đánh trọng thương.
Dạ Khốc Lang thấy công kích vô hiệu, liền đổi chiêu. Chỉ thấy trong đầu gã ta dường như có thứ gì đó đang ngọ nguậy, ngay giây tiếp theo, đầu liền tách ra làm chín mảnh, ba cái đầu khác đồng thời thò ra, gào rú vang trời, uy lực càng thêm kinh hồn.
“Dạ Khốc Lang này có chút kỳ quái, ngươi chống đỡ, ta đi xem thử.”
Dứt lời, thân ảnh Đồ Nam liền biến mất tại chỗ.
“Ngươi!”
Tống Hạc Miên chưa kịp ngăn cản đối phương, trong lòng vừa giận vừa gấp, lại còn phải nghênh địch, vừa mới bày trận thế thì thấy Dạ Khốc Lang đột nhiên đổi hướng, hoàn toàn phớt lờ hắn ta, chân giẫm mạnh một cái liền đuổi theo Đồ Nam.
Đồ Nam thi triển thân pháp, mau chóng lướt đi trong rừng, chợt thấy phía trước có ánh sáng le lói, lập tức ghé lại quan sát.
Thì ra là một Tụ Linh Trận còn sót lại!
Nếu nói trong giới tu tiên, thứ gì khó tu luyện nhất, chẳng phải kiếm tu hay thể tu mà chính là trận tu.
Các loại tu hành khác ít ra còn có truyền thừa, riêng trận pháp đã thất truyền đến mười phần chỉ còn một, gần như tuyệt mạch.
Hơn nữa, trận tu yêu cầu vô cùng rườm rà, thời gian thi pháp dài, lực sát thương lại thấp, ở chốn tu chân giới nơi cường giả vi tôn thì khó lòng sinh tồn.
Điều trọng yếu nhất là, trận tu đòi hỏi ngộ tính cực cao, nếu không thể lĩnh hội thì tu vi chẳng những đình trệ mà còn thoái lui. Theo Đồ Nam biết, nay trong thiên hạ cũng chỉ còn lại chừng năm vị tu trận mà thôi.
Người có tu vi cao nhất đã quy ẩn không xuất thế, bốn người còn lại đều chưa vượt quá Nguyên Anh.
Xem ra Tụ Linh Trận này chính là tử huyệt của Dạ Khốc Lang.
Đồ Nam liền tung trường đao về phía trung tâm Tụ Linh Trận.
Trường đao mang theo thế không thể đỡ, mắt thấy sắp đánh vỡ hạch tâm trận pháp thì sau lưng chợt có kình phong ập đến.
Đồ Nam nghiêng người né tránh, đầu Dạ Khốc Lang lướt sát qua mặt, trong gang tấc chắn trước đao, bị chém bay mất một đầu, trường đao cũng theo đó rơi xuống đất.
Tống Hạc Miên cũng vừa kịp đuổi tới, trông thấy liền kinh hô: “Tụ Linh Trận!”
Giá trị của một trận pháp trong giới tu chân chẳng cần nói nhiều, huống chi lại là tụ linh trận có thể hấp thu và lưu giữ linh khí.
Tống Hạc Miên liền có chút động tâm.
“Đừng có nghĩ nữa.” Đồ Nam lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu không phá hủy trận pháp này, ngươi với ta chẳng ai sống sót đâu.”
Một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, Tống Hạc Miên tỉnh táo đôi chút, gật đầu: “Được, để ta ra tay!”
Đồ Nam nhướng mày, đúng ý hắn.
Phá Tụ Linh Trận cần hao tổn rất nhiều linh lực, giờ hắn linh lực cạn kiệt, chi bằng nhân cơ hội này đục nước béo cò.
Giữa màn đêm đen như mực, ánh đao loáng loáng, thoạt nhìn khí thế dọa người nhưng thực ra uy lực cũng chỉ vừa đủ ngăn cản công kích.