Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 14

Trước Sau

break

Vị y tu hừ lạnh, thầm nghĩ Tống sư huynh quả nhiên là nói đúng, đúng là tên thổ phỉ mặt dày vô sỉ!

Lúc này, Tống Hạc Miên cũng dắt theo một đứa trẻ đến tụ tập với Đồ Nam và những người khác.

Quý Chiêu ngoảnh lại nhìn một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi, rúc đầu vào vai Đồ Nam, không nói tiếng nào.

“Sao vậy, tên mập kia bắt nạt nhóc à?” Ánh mắt nguy hiểm của Đồ Nam dừng lại trên người đứa trẻ trong tay Tống Hạc Miên.

Quý Chiêu gật đầu lia lịa.

Tên mập kia chính là Quý Thiên Bảo.

Dưới ánh mắt đó, Quý Thiên Bảo run lẩy bẩy, lập tức tè ra quần.

Tống Hạc Miên bước lên một bước chắn trước mặt: “Chuyện này thật giả chưa rõ…”

“Muội không nói dối!” Quý Chiêu đột nhiên hét lớn, chỉ vào Quý Thiên Bảo, trong mắt lấp lánh lệ quang: “Chính là cậu ta đạp muội xuống!”

Đồ Nam khẽ “Hả?” một tiếng, mắt nheo lại.

Quý Thiên Bảo nghe vậy càng co rụt lại sau lưng Tống Hạc Miên, nhưng thân hình cậu ta to lớn, căn bản không giấu nổi, ánh mắt Đồ Nam như dao sắc cứa vào da thịt cậu ta.

Sát khí vô hình bao trùm ba người phía đối diện, trong lòng Tống Hạc Miên trầm xuống, cố giữ bình tĩnh, chắp tay nói: “Trở về tất nhiên cho Đồ Nam sư huynh cùng vị sư muội này một cái công đạo! Chuyện Dạ Khốc Lang đã xong, cả hai hài tử đều bị kinh sợ không nhẹ, hay là…”

Lời còn chưa dứt, trong rừng bất chợt nổi sương mù dày đặc, tiếng cười đùa khóc lóc mơ hồ vọng lại từ bốn phương tám hướng.

Trong làn sương, dần dần hiện lên một thân ảnh gầy gò tay chân dài ngoằng.

“Ồ, xem ra vẫn chưa kết thúc đâu.” Đồ Nam ôm chặt đứa trẻ trong lòng, tay phải rút đao siết chặt.

Sương đêm tự động tản ra, trong màn sương lờ mờ hiện lên bóng ma chậm rãi tiến tới, dần dần trở nên rõ ràng.

Một tia bạch quang lóe lên, là Tống Hạc Miên đã rút kiếm.

“Dạ Khốc Lang? Nó chưa chết! Sự tình có biến, mau cảnh giác!”

Hắn ta lập tức phát tán linh thức về bốn phía, nhưng chưa đầy năm bước liền không thể tiến thêm được chút nào nữa.

“Sương trắng này lại có thể phong tỏa linh thức!”

Tống Hạc Miên trầm mặt.

Theo như tình báo của Liên minh Tu sĩ, Dạ Khốc Lang kia cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, cớ sao lại có thể có sương mù cường đại như vậy làm bạn?

Hơn nữa, chẳng phải vừa rồi nó đã bị Đồ Nam chém thành hai mảnh rồi sao?

Tống Hạc Miên lặng lẽ liếc mắt về phía Đồ Nam.

“Đừng nhìn ta, chính là con vừa rồi đó.” Vẻ mặt Đồ Nam lạnh lùng, trầm giọng đáp.

Dạ Khốc Lang há to miệng, lè lưỡi ra, trên lưỡi có khắc chú văn màu đen.

Đồng tử Tống Hạc Miên co lại, quát lớn: “Không ổn! Mau tránh!”

Lời vừa dứt, muôn vàn tiếng trẻ con gào khóc sắc nhọn đồng loạt tuôn ra từ miệng Dạ Khốc Lang, sương mù ngưng tụ thành vô số gương mặt quỷ lao thẳng tới.

Tống Hạc Miên kịp thời dựng lên linh lực hộ thân nhưng vẫn bị chấn động đến tâm thần rung chuyển, cổ họng dâng lên cảm giác ngòn ngọt, một dòng máu trào ra từ khóe môi.

“Kim Đan đại viên mãn? Đồ Nam sư huynh, huynh còn chờ gì nữa?!”

Đồ Nam một tay che hai tai Quý Chiêu, tay kia cầm đao, thân đao đảo một cái, khí kình vô hình cuộn trào ra, miễn cưỡng hóa giải công kích của Dạ Khốc Lang nhưng chính hắn lại bị chấn cho tai ù ong ong, huyết khí trào dâng.

Hắn khẽ tặc lưỡi một tiếng, cảm thấy chuyện này có phần khó giải quyết.

Kim Đan đại viên mãn, chỉ cách Nguyên Anh một bước ngắn, tuyệt đối không phải hạng Kim Đan tầm thường có thể sánh bằng.

Nếu là lúc toàn thịnh, hắn còn có thể liều một trận nhưng nay thương thế chưa lành, lại còn mang theo Khoai Tây Nhỏ…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc