Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 13

Trước Sau

break

Bùn đất trên đầu ào ào rơi xuống, đá tảng cũng rơi trúng người Quý Chiêu, đầu cô bé nóng ran, máu đỏ từ từ chảy xuống, trước mắt chỉ còn một màu đỏ nhòe.

Mùi máu tươi cũng khiến con yêu quái phía sau bị kích thích, nó ngửa mặt gầm lên từng tiếng giận dữ.

Lúc này, Quý Thiên Bảo mạnh tay kéo Quý Chiêu về phía sau, cơ thể nhỏ bé của cô bé trượt xuống ngang hàng với cậu ta.

Lưng Quý Chiêu đau rát, cô bé theo phản xạ túm lấy cánh tay của Quý Thiên Bảo, nhất quyết không buông.

“Cút ra!”

Chiếc vòng vàng lóe sáng không ngừng, linh lực nóng rát khiến Quý Chiêu theo phản xạ rụt tay lại.

Quý Thiên Bảo chớp lấy cơ hội, nghiến răng đá mạnh Quý Chiêu xuống dưới, còn ngoái đầu lại nói với cô bé: “Tiểu tiện nhân, đi chết đi!”

Quý Chiêu rơi thẳng xuống, vầng trăng sáng ngoài lối ra nhỏ bé ấy dường như vô cùng rực rỡ nhưng trong mắt cô bé lại ngày càng nhỏ dần.

Tiếng gầm phía sau vang dội bên tai, nhưng cô bé lại cảm thấy tất cả đang rời xa mình, xa thật xa…

Đầu ngón tay con yêu quái bắn ra móng vuốt đen sì sắc bén, nhắm thẳng vào tim cô bé.

Quý Chiêu đưa bàn tay nhỏ bé, đầy thương tích và bùn đất ra, cố bắt lấy ánh trăng.

“Thật muốn… Thật muốn được cùng Đồ Nam ca ca ngắm trăng.”

Ngay lúc móng vuốt sắp đâm xuyên áo cô bé, dị biến bỗng xảy ra!

Trường đao từ trên trời giáng xuống, chém một ra lỗ lớn hơn trên trần hang vốn đã bị hư hại, sau đó thế không giảm, trực tiếp từ đỉnh đầu con yêu quái chém nó thành hai nửa, khói bụi mịt mù bốc lên khắp nơi.

Quý Chi rơi vào một vòng tay ngập tràn sát khí.

“Ê, Khoai Tây, mở mắt ra mà ngắm trăng kìa.”

Giọng Đồ Nam trầm thấp, rồi ôm lấy Quý Chiêu nhảy vọt lên khỏi hang động.

Quý Chiêu cẩn thận mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy không phải là mặt trăng, mà là một gương mặt lạnh lùng sắc bén.

Nỗi ấm ức bị đè nén nơi cổ họng cuối cùng cũng có cơ hội bùng phát.

Quý Chiêu vừa tay vừa chân, ôm lấy cổ Đồ Nam mà òa khóc.

“Oa oa oa, Chiêu Chiêu sợ quá!”

Nước mắt của tiểu hài tử như dòng sông vỡ đê, chảy không ngừng, cổ Đồ Nam ướt đẫm dính nhớp.

Hắn lóng ngóng vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy gò của Khoai Tây Nhỏ, cứng nhắc an ủi: “Ta chẳng phải đã tới rồi sao?”

Quý Chiêu vừa lau nước mắt nước mũi vừa khóc nấc: “Muội còn tưởng là ca ca không cần muội nữa…”

Đồ Nam nhíu mày, hắn chưa từng nói những lời này, nghi là đám người giả vờ đoan chính Thiên Kiếm Tông đã tẩy não Khoai Tây Nhỏ.

Bọn họ trông nom không chu đáo, cũng phải tính sổ luôn một thể.

“Ai nói là ta không cần nhóc?” Hắn giúp Khoai Tây Nhỏ lau mũi, hiếm khi kiên nhẫn mà hỏi.

“Vì, vì muội không có thiên phú tu luyện!”

Mặt Khoai Tây Nhỏ đầy máu, vừa khóc nấc vừa trả lời, vành mắt sưng húp chỉ còn hai khe nhỏ.

Vừa mới tắm rửa sạch sẽ không bao lâu, giờ lại còn lôi thôi lếch thếch hơn cả lúc mới gặp, chẳng khác nào một chú chó con vừa lăn lộn trong bùn.

“Ai nói nhóc không có, nhóc có.”

“Muội, muội nghe đại phu ca ca nói rồi…” Quý Chiêu vùi mặt vào lòng Đồ Nam, tay nhỏ siết chặt vạt áo trước ngực hắn, lí nhí nói.

Đồ Nam mặt không đổi sắc: “Đó là do hắn ta là một tên lang băm.”

“Lang băm là gì vậy ạ?”

Với vốn từ vựng hạn hẹp của Khoai Tây Nhỏ, cô nhóc căn bản không thể hiểu nổi từ này.

Đồ Nam vừa định giải thích là “đại phu vô dụng” thì nhân vật chính đã mặt mày đen kịt mà đáp xuống.

“Đạo hữu, nói xấu người khác sau lưng là không tốt đâu?”

“Ta có nói sau lưng à, chẳng phải ngươi nghe thấy rồi sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc