[Xương sọ của một đứa trẻ cùng tuổi.]
Con quái vật kia cũng bị kinh động, “rắc rắc” xoay đầu lại, Quý Chiêu còn phát hiện đôi mắt nó không giống người thường, toàn là màu đen.
Đây chẳng phải là “yêu quái” mà Đồ Nam ca ca từng nhắc tới sao?
Cô bé co rúm người lại để chống chọi với cái lạnh nhưng hai hàm răng vẫn va vào nhau lập cập.
Yêu quái đang đi về phía cô bé!
Mỗi bước đi như dẫm mạnh lên tim cô bé.
Quý Chiêu nhắm chặt mắt, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát nhưng lại cố ép tiếng khóc nghẹn xuống cổ họng.
Không được khóc!
Vài sợi tóc lưa thưa rơi xuống đầu và mặt cô bé, một mùi hôi tanh vừa ngọt vừa gắt xộc tới.
Yêu quái hít ngửi sâu trên người cô bé, đột nhiên phát ra một âm thanh kỳ quái, rồi tiếng bước chân dần xa.
Khi mùi hôi tanh kia tan đi, Quý Chiêu mới dám lén mở mắt.
Yêu quái đã quay lưng về phía cô bé, đang đi về phía Quý Thiên Bảo.
Tuy không biết vì sao nó không ăn cô bé, nhưng bây giờ chính là cơ hội trốn thoát.
Quý Chiêu lặng lẽ nhích cái mông nhỏ, thấy yêu quái hình như không phát hiện liền dùng cả tay lẫn chân bò thêm một đoạn về phía cửa hang.
“Á! Buông ta ra!”
Quý Thiên Bảo cũng bị xách bổng lên như đứa trẻ ban nãy, tứ chi vùng vẫy loạn xạ, giọng hét the thé vang vọng khắp hang động nhỏ hẹp.
“Đồ súc sinh, ca ta là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông, ca ca sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Đừng ăn ta, đi ăn con tiểu tiện nhân kia kìa!”
Trong lòng Quý Chiêu lạnh buốt, nghĩ đến hành động khi nãy cậu ta dụ con yêu quái đến phía mình, liền tăng tốc bò về phía miệng hang.
Càng đến gần miệng hang lại càng hẹp, thân hình Quý Chiêu vốn nhỏ bé hơn bạn bè cùng lứa nhưng vẫn phải cố gắng cuộn mình lại hết mức mới có thể tiến lên được.
Con yêu quái đó vào bằng cách nào?
Nghi vấn vừa thoáng qua trong đầu đã tan biến.
Ngoại ô thành Thiên Nguyệt, một bàn tay nhỏ lấm lem bùn đất đột ngột thò ra từ dưới đất.
Một tia ánh trăng chiếu rọi vào miệng hang, Quý Chiêu nở nụ cười, tăng tốc dùng hai bàn tay nhỏ bé đào rộng thêm lối ra.
Ngay khi cô bé vừa đào được một lỗ đủ lớn để mình chui ra thì phía sau bất ngờ bùng phát một luồng ánh sáng mạnh.
Tiếp đó, một cột sáng phá vỡ hang động, vút lên tận trời.
Ánh trăng đổ xuống, con quái vật gào thét che mặt, Quý Thiên Bảo ngã phịch xuống đất, vẻ mặt đầy sợ hãi bò về phía Quý Chiêu.
Thân hình cậu ta to lớn, kẹt giữa đường, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Chỉ nghe phía sau lại vang lên một tiếng rống sắc nhọn, hai đứa trẻ đều run lên, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.
Quý Chiêu đã thò được nửa thân người ra khỏi hang, đang định dồn sức phá đất chui ra, ai ngờ cổ chân phải bỗng nhiên siết chặt, một lực kéo mạnh cô bé ngược trở lại.
Cổ chân đau buốt như khoan vào tận xương, Quý Chiêu mồ hôi lạnh đầm đìa, ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên là Quý Thiên Bảo đang túm chặt lấy mình!
“Buông tay ra!”
Lúc này cô bé đang hoa mắt chóng mặt, tự cảm thấy đã cố sức đạp mấy cái nhưng trong mắt Quý Thiên Bảo lại chẳng khác gì gãi ngứa.
Vốn thân thể đã yếu do nhiễm phong hàn, những hành động vừa rồi đã rút cạn chút sức lực cuối cùng của Quý Chiêu, đến cả vùng vẫy cũng trở nên vô ích.
“Tao không ra được thì mày cũng đừng hòng!”
Trên mặt Quý Thiên Bảo hiện lên vẻ độc ác không hợp với độ tuổi.
“Để tao ra trước!”
Chiếc vòng vàng trên cổ tay cậu ta phát sáng, bắn ra mấy tia linh lực xung quanh, hoàn toàn không quan tâm sống chết của muội muội cùng cha khác mẹ, thậm chí còn phá cho lối hẹp nứt rộng ra đến hai người chui lọt.