Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 11

Trước Sau

break

Gần đây trong thành không yên, đêm đêm có tiếng trẻ con khóc rồi mất tích, nha môn điều tra mãi vẫn chưa có manh mối, đành cấp báo từng tầng, mời tu sĩ ra tay xử lý.

Đã ở nơi của tu sĩ rồi, chắc là khóc một chút cũng không sao đâu…

Bà vẫn ôm một tia may mắn trong lòng, không nỡ cắt ngang Quý Chiêu, đành nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu thư ngoan, có phải khát nước hay đói bụng rồi không? Dì dẫn con đi ăn món ngon nhé?”

Quý Chiêu nước mắt lưng tròng, gật gật cái đầu nhỏ, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn dì…”

Ngoan hơn tên tiểu tử hư hỏng nhà mình nhiều.

Trên mặt nhũ mẫu lộ ra nụ cười hiền hậu, thương xót mà áp má vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Sau khi uống thuốc đúng là đã hạ sốt nhưng khuôn mặt vẫn trắng bệch, môi cũng không còn chút huyết sắc. Vị tu sĩ kia trông không dễ chọc chút nào, đi ra ngoài lâu vậy rồi mà vẫn chưa trở lại, trời bên ngoài cũng đã tối sầm.

Không lẽ hắn bỏ rơi đứa trẻ này rồi? Nhũ mấu lo lắng nghĩ.

Gió đêm nổi lên, gió thổi mạnh, cửa sổ “rầm” một tiếng bật mở, nhũ mẫu bị gió làm mờ mắt, theo phản xạ đưa tay lên che.

[Dạ Khốc Lang đã mở cửa sổ!]

Một hàng chữ trong mắt Quý Chiêu bỗng phóng to đến mức cực đại.

Một bàn tay to lớn đen kịt thò ra từ hư không, chụp lấy gương mặt bé nhỏ đang kinh hoàng.

Lồng ngực của nhũ mấy bỗng trở nên nhẹ bẫng, lúc cúi đầu xuống, sắc mặt bà tái nhợt.

Đứa nhỏ biến mất rồi!

Cùng lúc đó, tại Liên minh Tu sĩ, giữa hai hàng lông mày của Đồ Nam khẽ nhúc nhích, hắn cảm nhận được luồng linh lực mà mình để lại trên người khoai tây nhỏ đã biến mất.

Hắn siết chặt bàn tay to, chiếc ngọc giản nhận thân vừa mới làm lại lập tức vỡ vụn, sát khí mãnh liệt lan ra từ người hắn, cuộn trào khắp xung quanh.

Tất cả những người có mặt đều cảm thấy thân thể nặng trĩu, động tĩnh này lập tức kinh động đến các tu sĩ cấp cao ở tầng trên.

“Ai dám làm loạn trong Liên minh Tu sĩ!”

Nhưng lúc họ phi thân xuống thì Đồ Nam đã không còn ở đó nữa.

Một tràng tiếng khóc xé ruột xé gan đánh thức Quý Chiêu. Cô bé cử động cơ thể đang tê dại, cái lạnh len lỏi khắp nơi khiến cô bé run rẩy không ngừng.

“Đừng ăn ta, cha, mẹ! Cứu con với!”

Cô bé ngẩng đầu lên theo hướng phát ra tiếng khóc, chỉ một cái liếc mắt, toàn thân cô bé liền run lên.

Chỉ thấy một bóng quỷ với tứ chi vừa dài vừa gầy, làn da xanh trắng đang đứng trong ánh sáng lờ mờ, đầu ngửa cao, môi rách tới tận mang tai, tay đang xách một đứa trẻ cỡ tuổi cô bé.

Nó chậm rãi mở cái miệng đầy răng nanh ra, buông lỏng ngón tay, nuốt chửng đứa trẻ đó. Cổ họng nó gồng lên nuốt xuống, chẳng bao lâu sau, tất cả âm thanh đều biến mất.

Quý Chiêu nín thở xem hết toàn bộ cảnh tượng, trước mắt tối sầm, tim đập thình thịch như muốn đập vỡ màng nhĩ.

Đây là đâu?

Trí nhớ của cô bé dừng lại ở khoảnh khắc bị bắt cóc khỏi vòng tay nhũ mẫu.

Cô bé đảo mắt quan sát xung quanh, ở cuối tầm nhìn bên trái có dòng chữ: [Lối ra bị đất bịt kín.]

Quý Chiêu thu hồi ánh mắt, nhìn quanh nơi khác, phát hiện mình dường như đang ở trong một cái hang, hơn nữa không chỉ có mỗi mình cô bé bị bắt tới đây.

Quý Thiên Bảo cũng ở đây! Ngay đối diện cô bé!

Hai đứa trẻ chạm mắt nhau, đột nhiên Quý Thiên Bảo nhặt thứ gì đó dưới đất ném về phía cô bé.

Một vật màu trắng lăn lông lốc đến dưới chân.

Quý Chiêu nhìn kỹ, dòng chữ nhỏ hiện ra khiến cô bé càng thêm hoảng loạn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc