Lời còn chưa dứt, một luồng sát khí cực mạnh bùng nổ khiến linh lực trong người y tu vận chuyển trì trệ, khí hải bị sát khí xâm nhập đau đớn khó chịu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Giọng Đồ Nam trầm thấp: “Cảm mạo thì chữa thế nào? Cần linh thảo trân quý hay nội đan yêu thú cao giai?”
Y tu sửng sốt, thầm nghĩ sát thần này quả thật rất xem trọng đứa bé này, chỉ tiếc là…
“Không, đều không cần.” Hắn ta khẽ lắc đầu: “Chỉ cần dùng chút thảo dược phàm trần là đủ, linh dược tu sĩ đối với thân thể cô bé trái lại lại là gánh nặng.”
Sau khi lấy được phương thuốc, Đồ Nam nhẹ nhàng sờ lên má Quý Chiêu, vẫn còn nóng bỏng.
Tiểu hài tử có lẽ vì nóng, hai chân nhỏ đạp tung chăn, khuôn mặt non nớt khó chịu rúc vào lòng bàn tay người lớn.
“Ư… Mẹ ơi…” Quý Chiêu ấm ức rên rỉ.
Đồ Nam đắp lại góc chăn nhưng lại lập tức bị một cước đạp tung.
Bàn chân trắng trẻo nhỏ xíu chẳng chịu nghe lời, cứ khăng khăng muốn thò ra khỏi chăn.
“Nhóc khoai tây không để người bớt lo.” Đồ Nam thấp giọng lẩm bẩm, kéo chăn quấn lấy tiểu hài tử như kén tằm.
Tạm thời tìm một nhũ mẫu người phàm chăm sóc, đồng thời để lại một luồng linh lực hộ thể bên người đứa trẻ, Đồ Nam nắm lấy đao, cất bước rời đi.
“Sư huynh không cần lo lắng, hài tử kia không có nửa phần tư chất tu luyện…”
Quý Chiêu lờ mờ mở mắt, màn lụa xa lạ đập vào mắt, là loại chỉ có trong phòng chính chủ mẫu, tinh xảo hoa lệ. Dưới thân là nệm giường mềm mại, chăn đắp nhẹ bẫng mà ấm áp, chỉ là bản thân lại bị quấn chặt đến không thể động đậy…
Một hàng chữ mờ hiện ra trước mắt: [Phù quang sa phẩm chất thấp.]
Đồ Nam ca ca không ở đây.
Cổ họng cô bé khô khốc, muốn gọi người nhưng cuống họng đau rát đến chẳng thể phát ra tiếng nào.
Ngoài cửa chiếu ra hai bóng người, thanh âm trò chuyện mơ hồ truyền vào trong phòng.
“Thật sự là một chút cũng không có?” Ngoài cửa, Tống Hạc Miên nghi hoặc hỏi.
Vị y tu kia gật đầu: “Hoàn toàn chính xác. Cho dù miễn cưỡng ngưng khí, e là cũng sống không quá mười tuổi…”
“Tại sao Đồ Nam lại thu nhận cô bé?”
Tống Hạc Miên nghĩ mãi vẫn không thông, trong lòng sinh nghi, cảm thấy Đồ Nam tất có dụng ý khác.
Có điều, hài tử kia quả thật không có chút tư chất tu luyện nào, điều này cũng khiến hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
Tông môn của Đồ Nam kia ở Phù Ngọc Sơn, tuy là nơi quy tụ toàn kỳ nhân tàn khuyết, nhưng thực lực lại không thể xem thường.
Thiên Kiếm Môn là đệ nhất môn phái của Đông Châu, trong tình thế bắt buộc phải giành lấy ngôi đầu Học cung Ủng Tinh kỳ sau, nếu để người của tông phái khác đoạt mất ngọn gió đầu thì uy danh Thiên Kiếm Tông còn đặt ở đâu?
Hai người ngoài cửa dần rời đi, Quý Chiêu không kìm được chớp mắt, lệ đọng trong khóe mắt rơi xuống, thấm ướt tóc mai.
“Hoàn toàn không có tư chất.” Chẳng khác nào tuyên án tử cho tương lai của cô bé.
Cô bé là gánh nặng, Đồ Nam ca ca nếu bỏ lại cô bé mà đi thì cũng là lẽ đương nhiên.
Thế nhưng không thể tu hành, nghĩa là cô bé vĩnh viễn không thể đòi lại công đạo cho mẫu thân!
Nhũ mẫu đẩy cửa bước vào, vừa thấy Quý Chiêu lặng lẽ rơi lệ thì cả kinh thất sắc, vội vã chạy đến bên giường: “Tiểu thư sao vậy?”
Bà nhẹ nhàng ôm lấy Quý Chiêu, vỗ về sau lưng, khe khẽ hát khúc hát ru quen thuộc, chính là bài hát mà mẫu thân nàng cô bé hát.
Nghe tiếng nức nở nho nhỏ của tiểu hài tử, nhũ mẫu cũng không khỏi xót xa. Thân thể đứa trẻ này gầy guộc chỉ còn da bọc xương, trên người vết thương chằng chịt, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở.