Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 9

Trước Sau

break

Ở phàm gian, các thành trấn đều có lối đi riêng dành cho tu sĩ, không cần phải xếp hàng lẫn lộn với người thường.

Tống Hạc Miên vừa đáp xuống đất đã tiến lên phía trước, lật tay lấy ra ngọc giản thân phận của mình.

“Chẳng phải là Tống sư đệ của Thiên Kiếm Tông đó sao?”

Một bàn tay đặt lên vai trái hắn ta, Tống Hạc Miên lập tức rùng mình. Tu vi hắn đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, hiếm khi gặp địch thủ đồng cấp, càng đừng nói đến người có thể lặng lẽ tiếp cận.

Hắn ta cảm thấy giọng nói này rất quen tai, bèn siết chặt trường kiếm, cảnh giác quay người lại, thấy một tu sĩ áo đen quen mặt.

Quả nhiên là tên thổ phỉ của tông môn bên cạnh! Trước đó trên đường đến thành Thiên Nguyệt, hắn đã dụ bầy yêu thú chạy về hướng khác, cướp linh thảo do thú vương Hóa Thần kỳ canh giữ rồi biến mất tăm. May mà chuyến đi này của Thiên Kiếm Tông có trưởng lão Hóa Thần kỳ đi cùng nên tổn thất không quá lớn.

Nhưng qua lại mấy lần, lộ trình chọn đệ tử vẫn bị trì hoãn.

“Là ai dám vô lễ với Tống sư huynh?”

Đệ tử trong đội của Thiên Kiếm Tông nghiêm nghị quát to, lập tức rút kiếm.

Trong lúc nhất thời, tiếng rút kiếm vang lên không dứt.

Sắc mặt Tống Hạc Miên trầm xuống, giơ tay ngăn các đệ tử đang hằm hằm, duy tri cấp bậc lễ nghĩa ngoài mặt, chắp tay nói: “Bái kiến Đồ Nam sư huynh.”

Tên thổ phỉ này không biết cướp từ đâu một đứa trẻ, sắc mặt yếu ớt, nằm lả trong khuỷu tay hắn, để lộ cái đầu nhỏ vàng hoe.

“Không biết Đồ Nam sư huynh có gì chỉ giáo?” Tống Hạc Miên hỏi.

Trước mắt không dò ra được tu vi của Đồ Nam, huống hồ nơi đây có nhiều phàm nhân, không tiện động thủ, nên dù trong lòng bực bội, Tống Hạc Miên cũng không tiện phát tác.

Ban đầu hắn ta định âm thầm vận chuyển linh lực hất tay Đồ Nam ra, nhưng vận chuyển linh lực lên, vai liền bị đè nặng, thân hình bị ép xuống một chút, đá xanh dưới chân vỡ vụn.

Đồ Nam cười nói: “Chỉ giáo thì không dám, chỉ là muốn nhờ sư đệ một việc.”

Hắn kể lại chuyện ngọc giản thân phận của mình bị vỡ cho Tống Hạc Miên.

Nghe xong, Tống Hạc Miên thầm thở phào, không phải đến gây sự là tốt rồi.

“Không biết đứa trẻ này là…” Ánh mắt hắn ta dò xét nhìn về phía đứa bé trong lòng Đồ Nam.

Đồ Nam đung đưa khoai tây nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng nói: “À, tiểu sư muội mới định nhập môn.”

Đồng tử Tống Hạc Miên co lại, ánh mắt lướt nhanh qua đứa trẻ, mặt không đổi sắc nói: “Thì ra là vậy. Trông tiểu sư muội có vẻ không khỏe, đúng lúc tông ta có y tu đi cùng, sư huynh có thể tạm nghỉ chân tại tông ta.”

Đồ Nam sao mà không biết đối phương có mưu đồ gì? Nhưng hắn cũng không để tâm, sảng khoái đồng ý, theo Tống Hạc Miên về nơi dừng chân của Thiên Kiếm Tông.

“Chỉ là cảm mạo, không có gì đáng ngại. Chỉ là…” Y tu chẩn mạch xong, có chút do dự.

Đồ Nam dựa bên giường, cúi đầu nhìn Quý Chiêu đang nằm nhắm chặt mắt trên giường.

Thật ra ngay từ lúc Quý Chiêu bước vào ngôi miếu hoang, hắn đã tỉnh. Hắn ẩn mình rất kín đáo, ban đầu cũng chẳng để tâm. Nhưng đứa trẻ này dường như sớm đã biết chỗ hắn ẩn thân, không chút do dự mà bước đến đưa cho hắn một lọ đan dược chất lượng kém của phàm nhân.

Rõ ràng ban ngày còn hoạt bát như chú sơn tước ồn ào…

Trong lòng Đồ Nam không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực khó chịu, mím chặt môi, sắc mặt tối tăm khó dò: “Có gì thì nói thẳng.”

Y tu liếc nhìn nam nhân sát khí đằng đằng này, cẩn trọng mở miệng: “Đứa trẻ này bẩm sinh yếu ớt, e là có tướng đoản mệnh…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc