Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 8

Trước Sau

break

“Y phúc nhóc phải giặt.”

Một bàn tay to lớn lại ôm cô bé vào lòng.

Lồng ngực rộng lớn, rắn chắc này khác hẳn với vòng tay của mẹ nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp giống hệt nhau. Quý Chiêu lặng lẽ vùi mặt vào vai Đồ Nam.

Rất nhanh, Đồ Nam cảm thấy vai mình bắt đầu ướt.

Hắn vận linh lực vào lòng bàn chân, thân hình trong chớp mắt lập tức biến mất. Một cơn gió mạnh lướt qua ngọn cây, phát ra âm thanh xào xạc.

Tổ hợp một lớn một nhỏ không hiếm, nhưng cả hai người đều trông thảm hại nên ở ngoài cổng thành tất nhiên là sẽ bị chặn lại tra hỏi.

Binh lính thủ thành thấy Quý Chiêu vẫn còn đang trong mộng, ánh mắt nhìn Đồ Nam bất giác nhiều thêm vài phần cảnh giác và dò xét, sau đó đưa mắt ra hiệu với đồng liêu.

Hai người siết chặt vũ khí, áp sát Đồ Nam: “Xin xuất trình văn điệp hoặc ngọc giản thân phận.”

Văn điệp là giấy tờ tùy thân của người phàm, còn tu sĩ thì thường dùng ngọc giản.

Đồ Nam sờ vào túi trữ vật, lập tức cảm thấy không ổn, hình như trong lúc đánh nhau đã làm vỡ ngọc giản.

Hắn lôi ra một nắm mảnh vỡ ngọc giản, thở dài một hơi nặng nề: “Ta phải vào thành để làm lại.”

Ánh mắt hai tên lính càng thêm nghi ngờ nhìn Đồ Nam.

Mang theo tiểu hài tử mà còn làm vỡ ngọc giản thân phận là kiểu người gì chứ?

Bất kể là ma tu giết người thành thói hay kẻ buôn người, tóm lại nếu cho vào thành là tiêu đời!

Một tên lính chắp tay nói: “Gần đây trong thành không yên ổn, nếu không có người bảo lãnh, mong tu sĩ hãy tìm nơi khác.”

Người ở cổng thành khá đông, có một đoàn bị kẹt lại vì Đồ Nam, đám người phía sau bắt đầu sốt ruột giục giã.

Quý Chiêu bị tiếng ồn đánh thức, khó nhọc mở mắt, giọng trẻ con yếu ớt hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Cô bé nhìn thấy ngọc giản đã vỡ vụn.

[Ngọc giản thân phận vì chủ nhân quá mê đánh nhau mà bị vạ lây, đã không thể sử dụng, cần phải làm lại.]

“Nhóc có văn điệp không?” Đồ Nam hỏi.

Quý Chiêu lắc đầu: “Văn điệp là gì ạ?”

Văn điệp chỉ có thể làm khi đủ năm tuổi, hoặc sau khi nhập đạo thì bất kể tuổi tác đều có thể làm ngọc giản thân phận.

Lính canh cũng nhắc: “Trẻ con không thể làm người bảo lãnh!”

Đồ Nam bực bội tặc lưỡi một tiếng, vào thành là nhất định phải vào.

Đúng lúc này, một hàng tu sĩ áo trắng phiêu dật cưỡi kiếm bay tới. Người đi đầu mày kiếm mắt sáng, dung mạo lạnh lùng, tóc búi cao cột thành đuôi ngựa, không thể không thốt lên một câu “Thần tư cao triệt”.

Khi người đó hạ xuống, Đồ Nam khẽ nở một nụ cười.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc