Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 24

Trước Sau

break

Mùi thuốc lượn lờ trong phòng, sau tấm màn lụa mỏng có thể thấp thoáng thấy được một thân ảnh bé nhỏ đang nằm trên giường.

Quý Chiêu dần tỉnh giấc, chỉ cảm thấy tay chân vô lực, mềm nhũn.

Trên màn lụa có hàng chữ:

[Màn lụa trong dược thất Phong Cẩn, dệt từ tơ tằm thường.]

Đôi mắt tròn xoe đảo qua một vòng, nơi đầu giường lặng lẽ xuất hiện một thân ảnh cao gầy.

“A!”

Tay chân lập tức tràn ngập sức mạnh!

Quý Chiêu lập tức kéo chăn trùm kín đầu, trốn vào trong chăn run rẩy.

“Đừng, đừng ăn ta mà, ta không ngon đâu!”

Phong Cẩn nghiêng đầu, lộ ra nét nghi hoặc, chậm rãi đưa tay định kéo chăn xuống.

Nhóc con kia sức lực chẳng nhỏ, với thân thể còn yếu nhược của Phong Cẩn, thế mà thực sự phải giằng co một trận.

Một lúc sau, Phong Cẩn thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt vốn tái nhợt cũng ửng lên chút màu đỏ hồng, hai mắt long lanh.

Từ trong chăn, một cái đầu nhỏ vàng vàng rụt rè thò ra.

Quý Chiêu ló ra nửa khuôn mặt, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.

“Bồ Tát ca ca…”

Phong Cẩn chừng mười lăm, mười sáu tuổi, thân mặc trường bào rộng, càng khiến thân hình thêm gầy gò, khuôn dung trắng nhợt mà thanh tú, mày mắt thanh nhã như tranh thủy mặc. Nhưng cố tình, giữa mi tâm lại sinh ra một nốt Quan Âm đỏ như máu, khiến diện mạo càng thêm phần sinh động, linh khí.

Phong Cẩn nghe vậy, sắc đỏ liền lan như mực trong nước, từ má lan đến tận cổ.

Hắn che nửa mặt dưới, đôi mắt như có sóng gợn lăn tăn.

Quý Chiêu cũng đỏ bừng mặt, chu chu cái miệng nhỏ lẩm bẩm: “Không phải, không phải đâu. Mẹ nói không được khen nam nhân “đẹp”, phải nói là “tuấn tú” nhưng “tuấn tú” chẳng phải cũng là đẹp sao..?”

Rồi len lén liếc thêm một cái.

“Nói chung là rất đẹp, giống Bồ Tát...”

Cô bé đoán vị tiểu ca ca trông đẹp như tiên nhân này chắc đến cả mình cũng không đánh nổi, thế là lá gan cũng lớn hơn, vén chăn bò đến bên cạnh tiểu ca ca.

“Huynh là ai vậy? Đồ Nam ca ca đâu rồi ạ? Đây là nơi nào?”

Nhiệt độ trên mặt đã tan, Phong Cẩn không đáp lời, chỉ đưa tay về phía cô nhóc.

Cô nhóc cũng chẳng hề sợ hãi, vươn bàn tay bé nhỏ mềm mại ra cho đối phương.

Chỉ thấy Phong Cẩn viết từng nét một chữ lên lòng bàn tay cô bé, sau đó ngẩng đầu nhìn, lại thấy nhóc con kia vẫn một bộ ngơ ngác mờ mịt.

Quý Chiêu ngượng ngùng gãi gãi má, chỉ nhận ra được một chữ “Phong” đơn giản phía trước, còn những chữ sau nét rườm rà phức tạp, cô bé không nhận ra.

“Huynh, huynh không biết nói sao? À không, ý muội là huynh đừng buồn nhé! Đợi muội tu tiên rồi sẽ biết chữ thôi! Vậy muội gọi huynh là Tiểu Phong ca ca được không?”

Phong Cẩn khẽ mỉm cười, yên lặng gật đầu.

Quý Chiêu ngẩn ngơ lẩm bẩm một câu: “Tiểu Phong ca ca thật là đẹp quá chừng.”

Vừa thốt ra lời này, Phong Cẩn lại thẹn thùng, giận đến mức đưa ngón trỏ thon dài chọc nhẹ lên mi tâm của cô nhóc.

Quý Chiêu bị chọc cho lắc lư lảo đảo, vội vàng túm lấy ngón tay kia, ngọt giọng nịnh nọt: “Được rồi mà được rồi mà, tuấn tú tuấn tú lắm nha!”

Lại gần thêm chút nữa liền ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, hơi đắng, nhưng rất dễ chịu.

Hai người nhanh chóng thân thiết hơn.

Phong Cẩn chỉ ra ngoài cửa, ra hiệu cho nhóc con ra ngoài cùng mình.

Quý Chiêu nhảy xuống giường, nắm lấy hai ngón tay của Tiểu Phong ca ca rồi đi về phía ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đồ Nam ca ca nói sẽ tìm sư phụ cho muội, không biết huynh ấy đi đâu mất rồi?”

Phong Cẩn vốn định bế cô bé đi gặp sư tôn, nào ngờ tiểu nha đầu này lại “tự lực cánh sinh” đến thế, nhất thời có chút mất mát, cúi đầu trầm mặc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc