“Huynh sao vậy nha?” Quý Chiêu rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, thế là cô bé liền dừng bước quay đầu hỏi.
Một cao một thấp, mắt to trừng mắt nhỏ.
Không ngờ Quý Chiêu lại thần kỳ hiểu được ý của đối phương, bèn hào phóng dang tay nói: “Được rồi, vậy cho huynh bế một lát nhé! Nhưng mà muội nặng lắm đó, chỉ được bế một chút thôi, xong phải thả muội xuống đấy!”
Cô nhóc sợ Bồ Tát ca ca không chịu nổi trọng lượng của mình.
Phong Cẩn nhẹ nhàng cẩn thận bế cô bé lên, cơ thể trẻ con mềm mại, ôm còn thoải mái hơn cả bông, chẳng thấy nặng chút nào, thậm chí còn chưa bằng nửa cái dược đỉnh của hắn.
Thậm chí còn nhẹ hơn cả con hổ con mà sư tỷ bắt về.
Nhớ đến các loại vết thương trên người cô nhóc này, trong lòng hắn không khỏi xót xa, âm thầm hạ quyết tâm chờ cô bé nhập môn xong, nhất định phải tẩm bổ cho thật tốt!
“Được rồi, huynh thả muội xuống đi!”
Trong lòng Tiểu Phong ca ca thơm thơm, tuy Quý Chiêu rất hưởng thụ nhưng cũng không quên cơ thể huynh ấy không tốt, thế là cô bé thúc giục.
Phong Cẩn thả cô bé xuống, lại nghe thấy cô bé nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu nha?”
Hắn chỉ chỉ đỉnh núi đối diện, gọi một đám mây bồng bềnh đến.
Quý Chiêu vừa thấy đám mây, hai mắt liền sáng lên, “Oa” một tiếng thật lớn, buông tay Phong Cẩn ra, đi vòng vòng quanh đám mây.
Phong Cẩn cụp mắt, bàn tay khẽ nắm hờ trong không trung, cảm giác ấm áp đó thoáng chốc tan biến. Trong lòng hắn trống rỗng, nhưng khi thấy cô nhóc quay vòng vòng như một chú cún con, tâm tình lại khởi sắc.
Hắn bế cô bé lên đám mây trắng, cưỡi gió bay về phía Vân Sa Phong, nơi ở của sư tôn.
Trên Vân Sa Phong, Nhị sư tỷ Ứng Bất Nhiễm của Phù Ngọc Sơn mày mắt lạnh nhạt, lười biếng uống rượu trong hồ lô.
“Thật sự muốn thu nhận tiểu nha đầu đấy à?” Nàng ấy hỏi.
Bên trên, một lão giả râu tóc rủ đầy đất, tay cầm phất trần, nằm nghiêng trên giường đá, mí mắt rũ xuống, hồi lâu vẫn không mở lời.
Ứng Bất Nhiễm ngẩng đầu nhìn, quả nhiên sư tôn lại ngủ mất rồi.
Lúc này, Phong Cẩn dắt theo một nhóc con thấp bé bước vào, khẽ gật đầu với Ứng Bất Nhiễm.
Ứng Bất Nhiễm cũng gật đầu đáp lại.
Quý Chiêu trốn sau lưng Phong Cẩn, len lén quan sát vị tỷ tỷ đối diện và lão gia gia đang nằm trên giường đá.
Khí thế của vị tỷ tỷ đó có vài phần giống Đồ Nam ca ca, lại cũng có chút không giống. Quý Chiêu không nói rõ được nhưng lại cảm nhận được điều gì đó.
Đây là lần đầu tiên cô bé gặp một được cô nương “tuấn tú” đến thế. Trước giờ những người cô bé từng thấy đều dịu dàng thanh nhã, thậm chí cả chủ mẫu ở bên ngoài cũng phải giả vờ hiền thục.
Ứng Bất Nhiễm mày mắt sắc bén, khí khái hào hùng, dáng người cao ráo, toàn thân mặc trang phục bó sát màu đen càng khiến vóc dáng nàng ấy thêm phần thẳng tắp cứng cỏi.
Còn lão gia gia trên giường đá thì đúng là rất phù hợp với hình tượng tiên nhân trong lòng Quý Chiêu, râu tóc bạc phơ, dài thướt.
[Giường đá của Sở Nghiêu, ẩn chứa chí lý kiếm đạo, nặng mười ba nghìn năm trăm cân.]
“Ông ấy là sư phụ của muội sao?” Quý Chiêu ngẩng đầu, đầy hy vọng nhìn về phía lão giả.
Dù biết mình có lẽ không có thiên phú trên con đường tu tiên nhưng trong lòng vẫn không kìm được mà nuôi chút ảo tưởng.
“Không phải.” Giọng của Ứng Bất Nhiễm lạnh như băng.
Chỉ vẻn vẹn hai chữ, tựa như nước lạnh giữa ngày đông tháng chạp, dội thẳng xuống đầu Quý Chiêu, ướt sũng, lạnh buốt tận xương.
Cô bé cố cắn chặt môi dưới, không để bản thân bật khóc nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe.