“Muội, muội có thể chịu khổ, biết giặt đồ, còn biết nấu cơm! Không thể làm đệ tử thì làm tỳ nữ cũng được ạ!”
Mẫu thân từng nói, không muốn Chiêu Chiêu phải giống bà, sống cúi đầu khom lưng.
Nhưng hiện giờ đã không còn lựa chọn nào khác.
Mũi Quý Chiêu cay xè, trong lòng khẽ nói “Xin lỗi” với mẫu thân.
Phong Cẩn cuống lên, hai tay liên tục vung vẩy trong không trung.
Ứng Bất Nhiễm thì vẫn đang quan sát tiểu nha đầu này.
Thấp bé gầy yếu, mắt to, miệng nhỏ, diện mạo xem như ưa nhìn. Chỉ là trên mặt có vết thương, trông thảm thương vô cùng.
Nghe Phong Cẩn nói, nhóc con này không chỉ hoàn toàn không có chút thiên phú tu đạo nào mà một khi dẫn khí nhập thể sẽ không sống nổi đến năm năm tuổi, tiến vào Phù Ngọc Sơn chỉ có một con đường chết.
“Con bé không thích hợp tu tiên, đưa nó xuống núi, tìm một nhà tốt mà gửi gắm.”
Ứng Bất Nhiễm dời mắt.
“Muội còn chưa thử mà, sao lại nói là không thích hợp? Mẫu thân nói muội là hạt giống đọc sách tốt, hơn nữa muội sẽ rất, rất nỗ lực!” Quý Chiêu lấy hết can đảm nói.
Ứng Bất Nhiễm thờ ơ: “Không có thiên phú, cũng chỉ phí công vô ích.”
“Cho muội thử một lần! Nếu không được, muội sẽ tự mình rời đi!” Quý Chiêu bướng bỉnh nhìn chằm chằm Ứng Bất Nhiễm.
Phong Cẩn gấp đến mức trán túa mồ hôi, nhìn sư tỷ rồi lại nhìn cô nhóc, cuối cùng cắn răng chạy đến trước mặt sư tôn, đưa tay bịt mũi ông ấy.
Trong mộng, Sở Nghiêu khẽ cau mày, không lâu sau liền giật mình bừng tỉnh, lăn một vòng từ giường đá xuống đất.
Động tĩnh ấy thu hút ánh nhìn của hai người còn lại.
Sở Nghiêu gượng cười: “Chuyện, chuyện gì vậy?”
Quý Chiêu vội vàng lên tiếng: “Con muốn theo ngài tu tiên! Không cần làm đệ tử, làm thị nữ cũng được!”
Sở Nghiêu cười khà khà, vuốt chòm râu dài: “Lão phu không cần thị nữ.”
Ánh sáng trong mắt Quý Chiêu lập tức vụt tắt.
“Nhưng mà, có chí cầu đạo là chuyện tốt! Lão phu thu con vậy!” Sở Nghiêu vung tay nói.
“Ta không đồng ý.” Ứng Bất Nhiễm đột nhiên cất lời.
Sở Nghiêu nghẹn họng: “Hầy, lão phu thu đồ đệ, cũng không phải ngươi ——.”
Ánh mắt đối phương lướt qua, ông ấy lập tức im bặt, bất đắc dĩ nhún vai với Phong Cẩn.
Phong Cẩn mím môi không cam lòng, trong đầu bỗng lóe lên linh quang, ra hiệu với sư tôn nhà mình.
“Ồ, được được, chủ ý hay.”
Sở Nghiêu xem xong cũng cảm thấy khả thi, liền hắng giọng: “Bất Nhiễm à, nhóc con này có lòng hướng đạo như thế, chẳng lẽ con không cảm động sao?”
“Nói thẳng đi.”
“Bốp” một tiếng, Ứng Bất Nhiễm đặt bầu rượu xuống.
Một già một trẻ một nhỏ đều run bắn người.
“Là thế này, con xem, để con bé đi một chuyến tới Vấn Tâm lộ, thế nào? Đi qua được, chứng tỏ vẫn có chút thiên phú, lão phu sẽ thu làm tiểu sư muội của các con. Không qua được thì đưa xuống núi.”
“Con đồng ý!” Quý Chiêu vừa nghe xong, lập tức vội vàng đáp.
Ứng Bất Nhiễm trầm ngâm một lúc, cũng gật đầu đồng ý.
Sở Nghiêu vui mừng vỗ tay: “Tốt lắm tốt lắm, bé con, lão phu đưa con một đoạn!”
Ngay sau đó, mắt Quý Chiêu tối sầm lại, lúc tầm nhìn hồi phục liền phát hiện mình đã trở về Quý gia.
“Chiêu Chiêu của chúng ta đang nghĩ gì thế?” Một nữ tử dáng người mảnh khảnh cúi xuống, yêu thương khẽ gõ vào chóp mũi tiểu cô nương.
Nàng rất đẹp, đẹp đến mức không hề hợp với tiểu viện cũ nát xung quanh. Thân hình mảnh mai tựa như chỉ cần có gió thoảng là có thể bay lên cung trăng, mắt hạnh trong suốt, giống hệt đôi mắt của Quý Chiêu, chất chứa ánh sáng dịu dàng.
Nhưng khi nàng mỉm cười, lại có thể thấy rõ nơi sâu thẳm trong đáy mắt đang ẩn giấu nanh vuốt sắc bén không chịu thua.