Quý Chiêu ngơ ngẩn nhìn nàng hồi lâu, chớp mắt một cái rồi bổ nhào vào lòng nàng, ôm chặt lấy thân thể gầy guộc kia.
“Con nhớ mẹ lắm!”
Đây là mẫu thân của cô bé, người thân thiết nhất với cô bé! Quý Chiêu thầm nghĩ, cố hít lấy mùi hương thân thuộc trên người mẫu thân, khóe mắt dần hoe đỏ.
Mẫu thân của Quý Chiêu có một cái tên rất hay —— Trần Hạ Thanh.
Nghe nói lúc Trần Hạ Thanh ra đời là vào mùa hạ, lúa ngoài ruộng đã xanh, vì thế được đặt tên là “Hạ Thanh”.
Trần Hạ Thanh bật cười, cố nâng khuôn mặt con gái lên: “Ây dô, sao lại rơi đậu vàng rồi? Nào nào, để mẹ hứng cho con, không được để phí đâu nhé.”
Trên mặt Quý Chiêu vẫn còn nước mắt nước mũi, bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.
“Con mơ một giấc mơ rất dài!”
“Hửm? Mơ thấy gì vậy?”
“He he, để lát nữa rồi con kể cho mẹ nghe. Hôm nay có được ăn lá non non không ạ?” Quý Chiêu nắm chặt tay mẹ, nở nụ cười ngại ngùng.
“Được chứ, chúc mừng Chiêu Chiêu của chúng ta hôm qua không tè dầm nha!”
Mặt Quý Chiêu đỏ bừng, vội vàng biện hộ cho mình: “Con, con đâu có tè dầm đâu!”
Dưới ánh hoàng hôn, trong tiểu viện bị những cành cây khô già che phủ, bóng dáng một lớn một nhỏ dìu dắt nhau bước vào phòng.
Ngoài Vấn Tâm Lộ, Sở Nghiêu gọi ra một mặt thủy kính, bên trong hiện rõ nhất cử nhất động của Quý Chiêu bên trong Vấn Tâm Lộ.
Vẻ mặt Phong Cẩn nghiêm trọng, hai tay siết chặt.
Không thể sa vào…
Còn Ứng Bất Nhiễm thì đang ngồi xếp bằng đả tọa, khép mắt không nhìn.
“Tâm cảnh vẫn chưa vững a…” Sở Nghiêu lắc đầu, chẳng rõ là đang nói ai.
Trong Vấn Tâm Lộ, Quý Chiêu với mẫu thân đã dùng xong bữa tối, đang ngồi hóng mát dưới tàng cây.
Vài con ve sầu lác đác kêu vang inh ỏi trên cành, Quý Chiêu nghe mà thèm, nuốt nước miếng nói: “Ngày mai bắt mấy bắt hết các ngươi mang đi ăn!”
Trần Hạ Thanh nhàn nhã vuốt đầu con gái, trêu đùa: “Trong viện chúng ta chỉ còn vài cái cây đó thôi, hè này ăn rồi, chưa biết hè sau có còn không đó nha!”
“Ve sầu lớn không sinh ve sầu bảo bảo sao ạ?” Quý Chiêu tò mò hỏi.
Trần Hạ Thanh nghe con gái nói chuyện ngây thơ, không nhịn được nở nụ cười tinh quái: “Cái đó mẹ không biết, nhưng mà ở đây thì có một bảo bảo tham ăn nha!”
Quý Chiêu phản ứng chậm nửa nhịp, lúc nhận ra là mẫu thân đang chọc mình tham ăn, vừa muốn phản bác thì đã bị ôm lấy khuôn mặt nhỏ, bị nhào nặn như nhào bột.
Trần Hạ Thanh vui vẻ cười lớn, tiếng cười sảng khoái trái ngược hẳn với vẻ ngoài điềm đạm, rất có sức lây lan.
Thế là Quý Chiêu cũng bật cười, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngả vào lòng mẫu thân, gối đầu lên đùi nàng.
Màn đêm chẳng biết là buông xuống từ bao giờ.
Đải ngân hà bạc trắng chia đôi màn đêm sâu thẳm.
“Con muốn nghe chuyện về Chức Nữ tỷ tỷ.” Quý Chiêu bất chợt cất lời.
Trần Hạ Thanh nhẹ nhàng vuốt tóc con gái: “Được. Tương truyền có một tên chăm trâu, lén lấy trộm xiêm y của Chức Nữ trên trời, Chức Nữ nổi giận…”
“Về sau ấy, Chức Nữ về trời, còn tên chăm trâu thì bị Vương Mẫu nương nương đày ra tận cùng ngân hà, đợi lão ngưu ăn hết sao trên trời mới được xá tội.”
Nghe xong câu chuyện, Quý Chiêu lại hỏi: “Trên đời thật sự có thần tiên sao?”
“Mẹ cũng không biết.” Trần Hạ Thanh đáp.
Gió đêm dịu dàng lướt qua, Quý Chiêu cuộn tròn thân mình nhỏ bé, được phủ thêm một tấm chăn mỏng, là tấm mà mẫu thân tự tay dệt cho.
Cô bé mân mê viền chăn, khẽ nói: “Con mơ một giấc mơ dài, dài lắm…”
“Con mơ thấy gì nào?”
“Mơ thấy mẹ đã chết.” Quý Chiêu co người vào trong chăn, trùm kín từ đầu tới chân.