Bàn tay đang vuốt ve cô bé khựng lại một thoáng.
Trần Hạ Thanh không lấy làm bất ngờ, ngược lại còn hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Con được một ca ca rất lợi hại nhặt về, trải qua rất nhiều chuyện, giờ nghĩ lại tim vẫn còn đập thình thịch, nhanh lắm!”
Quý Chiêu không hé môi nửa lời về chuyện mình từng suýt bị ăn thịt.
“Vậy chắc Chiêu Chiêu của mẹ đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.”
Tiếng thở dài bị gió đêm cuốn vào trong chăn.
Sống mũi Quý Chiêu cay xè: “Không có đâu! Con rất lợi hại, rất cơ trí đó nha! Đồ Nam ca ca nói sẽ đưa con đi làm thần tiên đó!”
“Vậy Chiêu Chiêu có muốn làm thần tiên không?”
Quý Chiêu ngập ngừng một thoáng, rầu rĩ hỏi lại: “Làm thần tiên rồi, có phải là sẽ không thể ở bên mẹ nữa không?”
Mãi vẫn không có lời đáp, cô bé cảm thấy như đã trôi qua thật lâu thật lâu, cuối cùng mới nghe được một tiếng “ừ” khe khẽ, gần như không thể nghe thấy.
Bên ngoài Vấn Tâm Lộ, Phong Cẩn đã ngồi không yên, vẻ mặt lo lắng, hận không thể xông vào lôi cô nhóc ra ngoài.
Cứ tiếp tục thế này, liệu cô nhóc có còn muốn rời khỏi huyễn cảnh nữa không cũng là vấn đề!
“Ta đã nói rồi, nha đầu đó không thích hợp tu tiên.” Ứng Bất Nhiễm chẳng rõ đã đả tọa xong từ bao giờ, tay cầm hồ lô rượu, ngửa đầu uống một hơi.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt nàng ấy đã lộ vẻ ngà ngà say.
Phong Cẩn ra sức dùng tay ra hiệu với sư tôn, động tác nhanh đến mức hai tay để lại tàn ảnh.
“Ôi chao, đừng nôn nóng, đám nhóc trẻ tuổi bây giờ chẳng kiên nhẫn chút nào!” Sở Nghiêu bất đắc dĩ: “Con cứ tiếp tục nhìn xem!”
Quý Chiêu nằm nghiêng, nước mắt từ một bên mắt tràn sang bên kia, cay xè khó chịu.
“Nhưng mà con, nhưng mà con vẫn muốn làm thần tiên! Con muốn trở nên lợi hại, thật lợi hại, như vậy mới có thể bảo vệ được mẹ!”
Cô bé há lại chẳng rõ, Trần Hạ Thanh trước mắt này vốn không phải thật?
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, đôi mắt đã nói với cô bé: [Trần Hạ Thanh (giả): Vật tạo từ huyễn cảnh, hình thành dựa trên ký ức của người Vấn Tâm, không phải bản thể, chớ nên chìm đắm.]
Quý Chiêu khóc đến thở không ra hơi, trong chăn truyền ra tiếng nức nở yếu ớt như thú non.
Có người ôm lấy cô bé, vòng tay ấy quen thuộc lại ấm áp vô cùng.
“Vậy thì bay đi, Chiêu Chiêu, chú chim nhỏ của mẹ.”
“Bay thật cao, bay qua mặt trời và mặt trăng, bay đến nơi có thể nhìn thấy cả vùng đất này.”
Trần Hạ Thanh cúi người xuống, khuôn mặt nàng và khuôn mặt con gái chỉ cách nhau bởi một lớp chăn mỏng, kề sát nhau.
Tiếng khóc đã dừng lại, từ trong chăn truyền ra một tiếng “Ừm” yếu ớt nhưng kiên định.
Trần Hạ Thanh khẽ mỉm cười, những điểm sáng từ phía sau lưng nàng tản ra, gió đêm lướt qua, bóng dáng nàng cũng tiêu tán theo gió.
Vấn Tâm kết thúc.
Quý Chiêu lại xuất hiện trên Vân Sa Phong.
Một bóng người lao đến ôm chầm lấy cô bé, là Phong Cẩn.
Phong Cẩn ở bên ngoài nhìn mà kinh hồn táng đảm, sợ nhóc con này thật sự bị mê hoặc!
“Bất Nhiễm, thế nào?” Sở Nghiêu mỉm cười hỏi.
Phong Cẩn nghe vậy, cũng đưa ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía sư tỷ.
“Cái gì thế nào?”
Ngoài động phủ, một thân ảnh cao lớn bước vào, nghênh sáng mà đến.
[Bạch Tiêu: Kiếm của Đồ Nam.]
“Đồ Nam ca ca!”
Trong lòng Phong Cẩn bỗng trống rỗng, cô nhóc “vèo” một cái, vô cùng thuần thục nhào tới ôm lấy đùi người kia.
“Ca ca đi đâu vậy?” Quý Chiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
Đồ Nam nhấc bổng Khoai Tây Nhỏ: “Chuyện của người lớn, Khoai Tây ít hỏi lại.”
Khoai Tây lập tức biến thành Khoai Tây chu môi.
“Đây là tiểu đồ đệ của người, chắc người hiểu rõ chứ?” Đồ Nam đẩy Khoai Tây chu môi tới trước mặt sư tôn.