“Ta ra ngoài mấy ngày, nhóc đi theo ông ấy.” Hắn lại quay sang nói với Quý Chiêu.
Quý Chiêu lập tức căng thẳng: “Ca ca tính đi đâu vậy? Khi nào trở lại?”
Đồ Nam vẫn là câu nói cũ: “Chuyện của người lớn, Khoai Tây ít hỏi lại.”
Sở Nghiêu cười cười, nghiêng đầu hỏi: “Bất Nhiễm, con thấy sao?”
“Hừ, thu thì được, nhưng mà ——.”
Ứng Bất Nhiễm đứng dậy, bước chân loạng choạng.
Mùi rượu nồng nặc ập đến, hun đến Quý Chiêu cũng có chút choáng váng.
“Nhóc con phải luyện dưới tay ta.”
Ứng Bất Nhiễm giật lấy tiểu sư muội vừa ra lò từ tay Đồ Nam.
Lúc này Quý Chiêu vẫn chưa hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nhưng khi cô bé ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt thương cảm của ba người kia, không khỏi rùng mình một cái.
Dù cảm thấy có gì đó sai sai nhưng cô bé vẫn ngây ngô nhe răng cười với vị sư tỷ hờ: “Được ạ được ạ!”
Tờ mờ sáng, Quý Chiêu vẫn còn đang say giấc, mơ thấy mình đang ăn thịt thỏ nướng thơm phức thì bỗng cảm thấy một luồng hàn khí lướt qua quanh người, không khỏi hắt hơi một cái.
“Hắt xì!” Cô bé hít hít mũi tỉnh dậy, còn chưa kịp tỉnh táo đã trông thấy một thanh phi kiếm lơ lửng trước mặt.
[Khai Thiên: Một thanh tàn kiếm…]
Còn chưa kịp xem hết, chỉ nghe “vút” một tiếng, phi kiếm móc lấy cổ áo đằng sau, lôi thẳng cô bé ra khỏi phòng.
Gió lạnh táp qua, Quý Chiêu rùng mình một cái.
Hiện tại cô bé đang tạm trú trên đỉnh núi của nhị sư tỷ Ứng Bất Nhiễm, nơi này lạnh hơn nơi ở của sư tôn và tiểu sư huynh rất nhiều. Tiểu sư huynh từng nói, sau khi dẫn khí nhập thể sẽ không còn cảm giác lạnh nữa, nhưng bây giờ ban đêm Quý Chiêu vẫn phải đắp chăn thật dày.
Phi kiếm dùng chuôi vỗ nhẹ hõm đầu gối cô bé.
Quý Chiêu còn chưa hiểu ý, quay đầu nhìn lại thì dòng chữ đã thay đổi.
[Khai Thiên: Kiếm của Ứng Bất Nhiễm, thay chủ nhân huấn luyện sư muội, ra hiệu ngươi đứng tấn.]
Cô bé mơ hồ hiểu ra, thử hẹ thấp người xuống. Khi đầu gối cô bé cong đến một độ nhất định, phi kiếm lại ra hiệu nâng hai tay lên.
Tư thế này cô bé từng thấy!
Ánh mắt Quý Chiêu sáng bừng, hồi ở Quý gia, đại ca của cô bé cũng được lão sư huấn luyện như vậy!
Nghĩ đến đây, cô bé nghiêm túc chỉnh lại tư thế, háo hức muốn thử.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô bé đã cảm thấy bắp chân tê dại, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán và lưng.
Gắng thêm chút nữa…
Quý Chiêu hít sâu một hơi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cắn răng tự cổ vũ mình.
Ba hơi thở sau, hai chân cô bé mềm nhũn, ngã ngửa ra sau.
Tưởng đâu sẽ ngã chổng vó, ai ngờ phi kiếm của nhị sư tỷ đã nhẹ nhàng đỡ lấy từ phía sau, để cô bé ngồi bệt luôn lên thân kiếm.
“Xin lỗi!” Quý Chiêu cuống quýt muốn đứng lên, nhưng phi kiếm lại mang cô bé bay thẳng lên trời.
Cô bé đâm sầm vào một cụm mây trắng, theo bản năng nhắm chặt mắt nhưng chỉ cảm nhận được hơi nước mát lạnh lướt qua mặt, ngay sau đó được gió hong khô.
Không kìm được tò mò, Quý Chiêu mở mắt nhìn xuống phía dưới, lập tức kinh ngạc đến tròn mắt, dùng bàn tay nhỏ bắt lấy những đỉnh núi chỉ bé bằng hạt gạo.
“Nhỏ xíu luôn á ——!”
Chưa kịp cảm thán xong, phi kiếm đã chở cô bé lao thẳng xuống đỉnh núi.
Gió gào rít, làn gió nhẹ ban nãy giờ trở nên lạnh buốt, thổi cho mái tóc vốn đã rối bù của của Quý Chiêu thành luôn cái tổ chim.
Trên đỉnh núi, Ứng Bất Nhiễm sớm đã uống xong ba bầu rượu mạnh. Men rượu bốc lên, nàng ấy chuẩn bị đứng tại chỗ đánh vài bài quyền, nào ngờ phía trên đầu lại truyền đến một tiếng thét dài chói tai.