Ứng Bất Nhiễm vươn tay trái ra, chuẩn xác tiếp được một thân thể nhỏ nhắn vào trong lòng.
Quý Chiêu vỗ ngực, vẫn còn chưa hết sợ nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh sáng. Thấy nhị sư tỷ có thể một tay bắt lấy mình dễ như không, cô bé càng thêm hưng phấn không thôi.
“Nhóc chỉ mới ——.” Đứng tấn được có chút thời gian như thế thôi sao?
Ứng Bất Nhiễm vốn dĩ định nói câu này.
Nàng ấy bắt đầu luyện võ cũng vào tầm tuổi này, lần đầu đứng tấn là nửa canh giờ.
Đâu có giống tiểu phế vật này, một khắc còn chưa chịu nổi.
Còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.
Tiểu phế vật chẳng hề khách sáo, tự nhiên ôm lấy cổ nàng ấy, giọng líu ríu hỏi: “Sư tỷ sư tỷ, tỷ lợi hại thật nha! Bao giờ muội mới có thể lợi hại như tỷ? Sau này muội cũng có thể bay trên trời giống tỷ sao?”
Liến thoắng ríu rít, như một chú chim non.
Tiểu phế vật càng lúc càng xích lại gần, thiếu chút nữa là dán sát mặt vào nàng ấy, thậm chí đôi bàn tay nhỏ ấm áp còn đang áp sau gáy nàng ấy.
“Xuống.” Ứng Bất Nhiễm sa sầm mặt, nói.
Quý Chiêu nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu gương mặt của sư tỷ.
“Tỷ không thích muội ôm tỷ ạ? Đại sư huynh với tiểu sư huynh đều nói ôm muội rất thoải mái mà. Ừm… hình như chưa từng nói nhưng mà họ hay ôm muội lắm, chắc là thoải mái thật đó nhỉ?”
Cô bé trông rất đắc ý, lộ ra nét tinh nghịch non nớt, không hiểu sự đời chỉ riêng lứa tuổi này mới có.
Thân thể tiểu phế vật như không xương, mềm nhũn dán sát lên Ứng Bất Nhiễm, nhẹ bẫng mây, tựa như lúc nào cũng có thể bay đi mất.
Quý Chiêu đứng trước mặt, hai bàn tay nhỏ nắm lấy tay trái của sư tỷ, lắc lắc không thôi.
“Sư tỷ sư tỷ, bao giờ muội mới có thể bay được ạ?”
Ứng Bất Nhiễm day trán, cơn ngà ngà say bị làm phiền đến mức gần như tan hết, nàng ấy phất tay gọi kiếm của mình đến.
“Đưa con bé sang chỗ Phong Cẩn.”
Ồn ào quá rồi...
Thế là Quý Chiêu ôm hai viên linh thạch mà sư tỷ đưa, trong đó một viên để mua rượu, cưỡi phi kiếm, nháo nhác la hét bay về đỉnh núi nơi Phong Cẩn cư trú.
[Linh thạch hạ phẩm: Ứng Bất Nhiễm tặng, là phần thừa sau khi tiếp nhận nhiệm vụ treo thưởng.]
Có vẻ phi kiếm cũng thấy ồn, vừa thấy Quý Chiêu nhảy xuống liền vội vàng bay đi mất.
Trên bầu trời vạch ra một đường bạch quang.
Quý Chiêu đang ngẩn ngơ nhìn, vai chợt bị vỗ một cái.
Quay đầu lại, là tiểu sư huynh Phong Cẩn.
“Tiểu Phong sư huynh!” Cô bé vui mừng gọi to một tiếng, thân thiết ôm lấy eo hắn.
Hôm qua, cô bé đã biết được thứ tự các sư huynh sư tỷ.
Đồ Nam là đại sư huynh, Ứng Bất Nhiễm là nhị sư tỷ, Phong Cẩn xếp thứ tư, là tiểu sư huynh. Còn Quý Chiêu nhỏ nhất, là tiểu sư muội.
Về phần tam sư huynh thì hình như vẫn chưa trở về, nghe nói tên là Tạ Liên Trúc.
Phong Cẩn xoa đầu tiểu sư muội, định đưa cô bé xuống núi mua thêm ít y phục và vật dụng sinh hoạt, thế hắn lại là triệu đám mây trắng ra, nhẹ nhàng bế nhóc con lên trước.
Trên đường xuống núi, Phong Cẩn tỉ mỉ tết tóc cho tiểu sư muội.
Các sư huynh sư tỷ phía trên sống khá tuỳ ý, trong mấy chuyện này chẳng ai tỉ mỉ bằng Phong Cẩn nhỏ tuổi nhất trong số họ.
Việc mua sắm thường ngày của tông môn phần lớn cũng do Phong Cẩn phụ trách.
Tuy rằng tam sư huynh càng thích hợp quản lý sổ sách hơn nhưng chẳng ai dám thật sự giao tiền vào tay hắn.
“Tiểu Phong sư huynh, tam sư huynh là người thế nào vậy ạ?” Quý Chiêu ngửa đầu, ánh mắt mong chờ hỏi.
Tay Phong Cẩn hơi khựng lại, lộ ra một biểu cảm kỳ quái, sau đó khẽ mỉm cười.
“Ồ, huynh là đang nói chờ huynh ấy quay về muội sẽ biết sao?”
Phong Cẩn gật đầu, thấy tiểu cô nương cũng gật gù theo.
“Mẫu thân cũng từng nói phải tiếp xúc mới biết đối phương rốt cuộc là người như thế nào.”
Mẫu thân dạy nhóc con rất tốt, ánh mắt Phong Cẩn dịu dàng.
Chỉ trong thời gian tết xong một bím tóc, họ đã đến cổng phường thị dưới sự quản lý của Thiên Kiếm Môn.
Phù Ngọc Sơn chẳng có danh tiếng gì, không có phương thị của mình nhưng do gần Thiên Kiếm Môn nên cũng được hưởng ké một chút.
Phong Cẩn dắt cô nhóc đi thẳng đến tiệm y phục, vung tay ném một túi trữ vật lên bàn của chưởng quỹ.
Chưởng quỹ thoạt đầu mặt đầy bất mãn nhưng khi mở túi ra liền lập tức cười tươi như hoa cúc, vừa xoa tay vừa khom lưng hỏi: “Là mua y phục cho tiểu thư của chúng ta phải không?”
Quý Chiêu vừa liếc mắt nhìn quanh tiệm liền biết chỗ này không hề rẻ, bèn lén kéo góc áo của tiểu sư huynh.
Tiểu cô nương vẫy tay ra hiệu hắn ghé tai lại gần.
“Nơi này có phải rất đắt không? Hay chúng ta đi chỗ khác mua nhé!”
Cũng không phải là lo sư huynh không trả nổi tiền.
Y phục ở đây tuy đẹp, Quý Chiêu cũng rất thích nhưng cô bé luôn cảm thấy mình không xứng mặc y phục tốt đến thế…
Cô bé nắm chặt vạt áo, thấp thỏm bất an, đâu hay lời mình nói sao có thể thoát khỏi tai các tu sĩ.
Chưởng quỹ sợ mất mối lớn, vội vàng nói: “Gần đây vừa mới về một lô thành phẩm dệt từ Thải Vân Ti, tiểu thư xinh đẹp thế này, mặc chắc chắn rất hợp!”
Lời ấy trúng ngay tâm ý Phong Cẩn, thế là hắn vui vẻ đầu cô nhóc đi thử y phục.
Quý Chiêu thử bên trong, hắn chọn bên ngoài, cảm thấy bộ nào nhóc con nhà mình mặc lên chắc chắn đều rất đẹp, thế là mua một hơi đầy ắp túi trữ vật, vẫn còn chưa thấy thỏa mãn.