Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 31

Trước Sau

break

Phong Cẩn khẽ sững người.

“Có phải không đẹp lắm không?” Quý Chiêu thấp thỏm hỏi: “Hay là muội cởi ra nhé? Muội mặc cái nào rẻ rẻ là được rồi!”

Cô bé buông tay xuống, cứng đờ không biết nên đặt vào đâu cho phải.

Bộ y phục này là bộ cô bé từng mặc qua, chất liệu mềm mại nhất, trơn mượt như lụa, sáng bóng lại thêu hoa cỏ li ti.

Kỳ thực, Quý Chiêu rất thích.

Cô bé vừa luyến tiếc vừa dè dặt vuốt lấy vạt áo, khẽ nói: “Vậy muội đi thay y phục khác.”

“Đây là y phục mẫu trong tiệm, nếu công tử với tiểu thư đều thích, tại hạ có thể cho thợ may của tiệm làm riêng một bộ!” Chưởng quầy hăng hái tiến cử với Phong Cẩn, sống chết cũng phải níu lấy mối làm ăn lớn này.

Tiểu hài tử có thích hay không chỉ xếp thứ hai thôi, quan trọng là người trả tiền!

Mãi lúc này Phong Cẩn mới hoàn hồn, hắn cúi người xuống, nhẹ xoa cái đầu nhỏ của nhóc con.

So với hài tử cùng lứa, nhóc con này thấp hơn một cái đầu, thân hình gầy yếu. Bộ y phục xanh da trời đang mặc trên người có hơi lớn với cô bé.

Thế nhưng cô bé lại xinh xắn, làn da trắng ngần, đôi mắt tròn to, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận chúm chím, gương mặt nhỏ phần lớn bị chiếc cổ áo trắng xù xù che khuất, thoạt nhìn liền khiến người ta yêu thương không thôi.

Nhìn dáng vẻ ấy, hình như là rất thích?

Quý Chiêu luôn có cách kỳ diệu để hiểu được ý của tiểu sư huynh, vì thế cô bé thành thật gật đầu: “Thích ạ, nhưng mà y phục này đắt quá.”

Hai viên linh thạch sư tỷ đưa cho e là không đủ mua nửa tay áo.

Dù tiểu sư huynh có thể mua được, chẳng lẽ cô bé lại xứng đáng mặc y phục quý giá đến vậy?

Ở Quý gia, chỉ có hài tử của chủ mẫu mới có thể được mặc y phục xinh đẹp như vậy.

Quý Chiêu cụp mắt xuống, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu, dịu dàng xoa đầu cô bé.

Quý Chiêu ngẩng đầu lên, đôi môi mím lại, đối diện với ánh mắt mỉm cười cong cong như trăng non.

Thích thì mua về.

Phong Cẩn khẽ gõ lên mũi nhóc con một cái, vung tay mua hết tất cả y phục trong tiệm phù hợp với tiểu sư muội.

Ra khỏi tiệm y phục, Quý Chiêu lộ ra vẻ lo lắng: “Hay là trả bớt lại một ít đi. Tiểu Phong sư huynh tiêu nhiều linh thạch cho muội như thế, sư tôn sẽ giận đó?”

Phong Cẩn lắc đầu, ngón tay chỉ vào chính mình.

“Tiền của Tiểu Phong sư huynh là huynh tự kiếm sao? Mua cho muội nhiều như vậy, huynh sẽ không đến nỗi phải nhịn đói đó chứ?”

Phong Cẩn nghe tiểu cô nương ngây thơ nói chuyện, vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ.

Xem ra nhị sư tỷ quả thật chẳng dạy cho nhóc con này chút thường thức nào hết, sau khi dẫn khí nhập thể, phần lớn tu sĩ đều dùng Ích Cốc đan để giữ cho thân thể thanh tịnh, đến khi Trúc Cơ thì hoàn toàn không cần ăn uống nữa.

Vậy nên, dẫu có mua thêm vài bộ y phục cũng không đói bụng được.

Nhóc con mơ màng gật đầu, được Phong Cẩn nắm tay, lại bị dẫn vào một tiệm khác.

Trước khi vào cửa, Phong Cẩn cho nhóc con dùng một viên Dịch Dung đan.

Quý Chiêu liếm liếm môi, viên thuốc chua chua ngọt ngọt như kẹo, là viên kẹo ngon nhất cô bé từng được ăn.

Cô bé đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đồ ngon cũng không ăn sao?”

Phong Cẩn định lắc đầu, nếu nhóc con thật sự muốn ăn cứ ăn, thuốc bài trừ tạp chất trong cơ thể, hắn chỉ cần ba hơi thở là luyện xong một lò.

Ngay lúc ấy, có kẻ chen lời: “Hừ! Ở đâu chui ra con bé nhà quê tham ăn!”

Người vừa mở miệng là một tiểu nam hài mặc trường bào đỏ chót, dạng vẻ quý khí, lớn hơn Quý Chiêu vài tuổi, cô bé chỉ cao đến ngực cậu ta.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc