Sắc mặt Phong Cẩn lập tức trầm xuống, trong tay yên lặng búng ra một viên dược hoàn, dược hoàn này không có hại gì, chỉ khiến người ta ngứa ngáy mấy ngày.
Còn chưa kịp động thủ, Quý Chiêu đã chu chu cái miệng nhỏ: “Tiểu ca ca, ngươi có mắt sao lại dùng lỗ mũi nhìn người?”
Cô bé đưa tay chỉ vào mũi đối phương: “Ngươi chảy nước mũi kìa, còn mang theo đồ ăn vặt!”
Tiểu nam hài kia lập tức bịt mũi, mặt đỏ bừng như, ấm ức hờn dỗi phản bác: “Ngươi, ngươi nói bậy!”
Cậu ta cảm thấy mình bị trêu chọc, vừa thẹn vừa giận, lao tới định đẩy Quý Chiêu.
Quý Chiêu làm mặt quỷ, chân nhỏ linh hoạt nhảy một cái, thoắt cái đã núp sau lưng tiểu sư huynh.
Trong tay Phong Cẩn nắm dược hoàn vận sức chờ phát động. Lúc ấy, một thân ảnh cao lớn đứng chắn trước tiểu nam hài kia.
Hắn bất động thanh sắc dò xét đối phương, là một đại hán trung niên cơ bắp cuồn cuộn, thân hình như một ngọn núi nhỏ, đứng chắn ngay cửa.
Cùng lúc đó, hắn ta cũng đang đánh giá Phong Cẩn.
Chỉ chốc lát sau, dường như đã trải qua một cuộc giao phong trong vô hình, cuối cùng vẫn là đại hán kia chịu thua trước, khom lưng chắp tay, nói: “Tiểu thiếu gia nhà ta tính khí bộc trực, không có ác ý, mong đạo hữu cùng vị tiểu đạo hữu đây chớ trách.”
“Tăng thúc thúc!” Trên mặt tiểu thiếu gia tỏ vẻ rất không phục, lại thấy con nhóc nhà quê ham ăn kia còn dám làm mặt quỷ với mình, nhất thời giận đến mức giậm chân, la lên đòi khách khanh nhà mình dạy dỗ hai tên nhà quê không biết trời cao đất dày kia một trận.
“Đánh bọn họ, giáo huấn bọn họ!”
Hai mắt Phong Cẩn khẽ nheo lại, một tay ôm lấy nhóc con vào lòng, tay kia vẫn nắm lấy dược hoàn, sẵn sàng ra tay.
Hắn xưa nay vốn là người vô cùng bao che khuyết điểm, nhóc con này đã sớm được hắn đặt vào vòng bảo hộ.
“Thiếu gia!”
Hán tử họ Tăng lộ ra vẻ không đồng ý, thấp giọng quát.
Tiểu thiếu gia lập tức im thin thít, song vẫn không nhịn được mà hừ mạnh một tiếng về phía con nhóc nhà quê.
“Lêu lêu lêu! Ta mới chẳng thèm so đo với ngươi!” Quý Chiêu kéo tay tiểu Phong sư huynh, rảo bước tiến vào trong cửa tiệm.
Phong Cẩn lúc này mới buông lỏng bàn tay giấu trong tay áo, lặng lẽ thu lại viên dược hoàn.
Vòng qua tấm bình phong ở cửa vào, cảnh sắc bên trong mới thực sự hiện rõ.
“Wa ——.” Quý Chiêu trầm trồ cảm thán: “Nhiều quá!”
“Đồ nhà quê!” Tiểu nam hài theo sát phía sau lạnh lùng nói: “Chỉ toàn là pháp khí cấp thấp, Tăng thúc, chúng ta đi, lên tầng hai!”
Rồi cậu ta lại ngẩng cao đầu đắc ý: “Trên tầng hai mới có thứ tốt. Đồ con nhóc nhà quê, nếu ngươi cầu xin ta, có khi ta sẽ…”
Nhưng Quý Chiêu chẳng thèm để tâm đến lời cậu ta nói, cô bé đã tự mình chạy đến kệ đặt pháp khí, chăm chú xem xét từng món một.
Điều khiến cô bé trầm trồ là có quá nhiều lời nhắc, vừa bước vào, trước mắt đã dày đặc chữ viết, trong đó có không ít chữ cô bé không nhận ra
[Thiên La Tản (bản mô phỏng) : Pháp khí huyền giai, mô phỏng theo thiên giai pháp khí Thái Hư Tỏa Yêu Tản, sáu khung xương, mặt ô có thể đồng thời dung nạp, luyện hóa ba con yêu thú Luyện Khí hậu kỳ.]
[Linh Lung Đầu: Pháp khí hoàng giai, hình dạng không khác gì xúc xắc sáu mặt bình thường, có thể vận dụng linh lực khống chế con số, thích hợp dùng trong lúc đánh bạc, không đảm bảo chủ nhân còn sống sót.]
[Lưu Quang Kính: Pháp khí hoàng giai, khiến bản thân trong gương trông xinh đẹp hơn, có thể cản một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ.]