Những món pháp khí bình thường đến mức tầm thường trong mắt tu sĩ, thậm chí còn bị xem là vô dụng, vậy mà Quý Chiêu lại xem rất say mê, không ngừng phát ra những tiếng “wa!” đầy kinh ngạc.
Phong Cẩn cũng chẳng thúc giục, lặng lẽ đi theo sau nhóc con, mặc cho cô bé tùy ý quan sát.
“Ủa? Cái này là gì vậy?”
Quý Chiêu bước tới bên giá đặt trong góc khuất, cúi người nhặt lấy một chiếc đĩa tròn đen thẫm nằm tận cùng bên dưới.
Bề mặt đĩa phủ một lớp đen sì sền sệt, tựa như dầu mỡ lâu năm, khiến người ta không nhìn rõ bên trong, hơn nữa…
Quý Chiêu đưa vật ấy lên dưới mũi ngửi thử, lập tức “ọe” một tiếng.
“Thối quá đi mất!”
Song nói đi cũng phải nói lại, tuy là thối thật, nhưng mà…
[??? Trận cơ: Thiên giai trận cơ, công dụng không rõ, xuất xứ không rõ, xin cân nhắc kỹ trước khi mua.]
Quý Chiêu nãy giờ vẫn dạo quanh tầng một của cửa tiệm, vừa đi vừa lắng nghe, cũng xem như là hiểu sơ qua được về cách phân phẩm cấp của pháp khí cùng bảo vật nơi đây.
Từ cao đến thấp phân ra làm: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Thứ cô bé cầm trong tay, tuy hình dạng xấu xí, công dụng không rõ nhưng phẩm giai lại rất cao nha!
Đã vậy, đồ trong tiệm này đều giá cả niêm yết rõ ràng. Cô bé vừa liếc qua đã thấy, chỉ tốn nửa viên linh thạch hạ phẩm!
Sư tỷ cho cô bé hai viên linh thạch, Quý Chiêu tuy không biết hạ phẩm là gì nhưng vẫn hiểu mình vẫn còn dư được nửa viên!
Huống chi…
Ánh mắt Quý Chiêu liếc lòng bàn tay.
Trận đồ, trận cơ, nghe cũng giông giống nhỉ!
Trái tim nhỏ của cô bé đập thình thịch.
Cô bé được bảo vật rồi!
Thế là Quý Chiêu giơ cao chiếc đĩa tròn kia, hai mắt sáng lấp lánh, hướng về tiểu sư huynh mà reo lên: “Sư huynh sư huynh, muội muốn cái này!”
Phong Cẩn lộ vẻ chần chừ, tựa như đang hỏi: Thực sự muốn mua thứ này sao?
Song trông thấy ánh mắt trông mong của nhóc con, hắn lập tức thỏa hiệp.
Chẳng qua là vật yêu thích có hơi kỳ quái, dơ bẩn một chút thôi mà? So với việc sư tôn ngủ mê chẳng tỉnh, đại sư huynh ngày ngày đánh nhau, nhị sư tỷ suốt ngày say khướt, tam sư huynh lại thích cải trang làm ăn mày, như thế đã tốt hơn nhiều rồi.
Mọi sự đều là so ra mà thấy rõ.
Phong Cẩn xoa đầu tiểu sư muội, trong lòng dâng lên niềm an ủi.
Thật là đứa nhỏ hiểu chuyện…
Quý Chiêu nghiêng đầu, trộm ngó sắc mặt của sư huynh, chỉ cảm thấy vẻ mặt sư huynh quá đỗi bi thương!
Tầng một chẳng có món nào lọt vào mắt Phong Cẩn, sau khi lấy đi chiếc đĩa tròn cũ kỹ mà nhóc con thích, bọn họ liền thẳng tiến lên tầng hai.
Không gian tầng hai rộng rãi hơn, song kệ trưng bày lại thưa thớt ít nhiều.
Người trên này cũng không nhiều, phần lớn đều đeo mặt nạ, không lộ chân dung thật.
Quý Chiêu đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy các món pháp khí nơi đây đều được đánh dấu từ bậc “Địa giai” trở lên.
“Sao lại là ngươi?”
Một thanh âm quen thuộc vang lên. Quý Chiêu quay đầu nhìn theo, liền trông thấy chính là tiểu hài tử gặp ở cửa.
Cậu ta hung hăng xông đến, chất vấn: “Sao các ngươi có thể lên tầng hai?”
“Liên quan gì tới ngươi!” Quý Chiêu dùng ngón tay kéo mi dưới, làm mặt quỷ trêu chọc cậu ta, cố ý chọc tức đối phương.
Cô bé cũng rất ghét cái kẻ này, mở miệng là gọi cô bé là “ đồ nhà quê”, chẳng lệ phép gì cả!
“Ngươi, ngươi!”
Tiểu nam hài tức đến mãi vẫn nói nổi một câu hoàn chỉnh, run rẩy chỉ vào Quý Chiêu đang nép sau người lớn, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Hán tử trung niên họ Tăng vội vã chạy tới, trông thấy vẫn là hai người một lớn một nhỏ ban nãy, không khỏi lộ vẻ bất đắc dĩ.