Nguyên Bảo Các là nơi bán pháp bảo lớn nhất Đông Châu, tầng hai vốn chỉ những người chỉ định đặc biệt mới được vào.
Trong mắt hán tử càng thêm suy tư.
Việc bọn họ có thể lên tầng hai cũng không phải lạ, kỳ lạ chính là cái tổ hợp một lớn một nhỏ này.
Tiểu nữ hài kia còn chưa nhập đạo tu luyện, chỉ là một phàm nhân.
Nhưng thiếu niên bên cạnh cô bé lại khí độ bất phàm.
Hán tử vốn kiến thức quảng bác, tuy đối phương chỉ khoác trường sam lam nhạt bình thường nhưng chỉ cần liếc mắt liền nhận ra, y phục kia là dùng Kim Tàm Ti thượng phẩm dệt thành, ít nhất có thể chống lại vài đòn công kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Thiếu niên như vậy, sao lại ở cùng một phàm nhân?
Nghĩ mãi chẳng thông, lại thấy không liên quan đến bản thân, hán tử cũng không nghĩ thêm, kẻo làm trễ mục đích tới đây chuyến này.
Hắn ta chắp tay nói: “Quấy rầy rồi, ngài cứ tự nhiên.”
Phong Cẩn khẽ gật đầu, nắm tay Quý Chiêu rời đi.
“Tăng thúc! Sao lại để bọn họ đi nữa?” Tiểu nam hài bĩu môi, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Tăng thúc bất đắc dĩ, dịu giọng khuyên nhủ: “Hoa Giác tiểu thiếu gia của ta, đừng quên mục đích chuyến đi này.”
Vẻ mặt Hoa Giác khựng lại, cũng khẽ gật đầu: “Người nói đúng. Cực phẩm Thiên Hoa Châu, ta tất phải lấy cho bằng được!”
Bên kia, tai Phong Cẩn khẽ động, thu hết toàn bộ lời đối thoại của chủ tớ bọn họ vào tai.
Cực phẩm Thiên Hoa Châu?
Hắn cúi mắt, nhìn nhóc con vô ưu vô lự bên cạnh.
Nếu kết hợp thêm một số tài liệu khác, có lẽ có thể miễn cưỡng áp chế được chất độc trong cơ thể sư muội.
Hắn từ nhỏ đã dốc lòng nghiên cứu đan đạo, đến nay đã mười mấy năm, vậy mà vẫn không tìm được phương pháp giải độc cho sư muội, chẳng có chút manh mối nào.
Hiện tại chỉ có thể tạm thời áp chế, đợi đến khi sư muội thành công dẫn khí nhập thể, bước vào con đường tu đạo rồi lại tìm cách khác.
Cực phẩm Thiên Hoa Châu, hẳn là có thể áp chế độc tính trong vòng năm năm.
Không biết đại sư huynh có tra ra được kẻ hạ độc sư muội hay chưa…
Phong Cẩn khẽ cắn đốt ngón tay trỏ, hoàn toàn chìm trong dòng suy nghĩ của mình.
“Sư huynh! Sư huynh! Tiểu Phong ca ca!”
Quý Chiêu nỗ lực nhón chân, ra sức vẫy tay trước mắt tiểu sư huynh.
Lúc này Phong Cẩn mới hoàn hồn, khẽ cười trấn an tiểu cô nương, ra hiệu bản thân không sao.
“Không có sao cái gì!” Quý Chiêu thở phì phò, nắm lấy tay hắn: “Muội đã không cắn tay nữa rồi, sao sư huynh còn cắn! Mất mặt quá đi!”
Phong Cẩn vốn không mẫn cảm với đau đớn, giờ bị nhóc con nhắc mới giật mình phát hiện đốt ngón trỏ đã bị mình cắn rách, máu rịn ra.
Chả trách vừa rồi trong miệng có vị máu tanh…
Hắn ngồi xổm xuống, bắt chước bộ dạng giả đáng thương của Quý Chiêu, lộ vẻ tội nghiệp cầu xin tha thứ.
Quý Chiêu vốn còn đang tức giận, bị hắn trêu như vậy liền lập tức sụp đổ phòng tuyến, định nghiêm mặt lại mà khóe miệng không nhịn được cứ nhếch lên, gương mặt nhỏ nhắn trở nên vừa kỳ quái vừa vặn vẹo.
“Vậy thì, vậy thì sau này huynh phải bỏ cái thói quen xấu này đi! Muội mới không giận nữa...”
Phong Cẩn lập tức gật đầu, bốn ngón tay hướng lên trời, vẻ mặt nghiêm túc phát lời thề độc.
“Sư huynh, huynh có đau không?”
Hai bàn tay nhỏ xíu của Quý Chiêu miễn cưỡng mới ôm được một bàn tay của tiểu sư huynh, cô bé cụp mắt, khẽ thổi vết thương trên ngón tay hắn.
“Đau đau bay đi…”
Phong Cẩn xưa nay chưa từng được ai đối đãi vừa trẻ con vừa ấm áp như thế, cảm giác như có chiếc lông vũ lướt qua vết thương, ngứa đến tận đáy lòng. Hắn thất thần ngẩn người, chăm chú nhìn cô bé.