Quý Chiêu vừa thổi xong, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của tiểu sư huynh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
“Mẹ, mẹ nói, làm thế sẽ không đau nữa…”
Thanh âm càng nói càng nhỏ, rõ ràng là thiếu tự tin.
Quý Chiêu lo lắng hỏi: “Vẫn còn đau ạ? Vậy chúng ta đi tìm đại phu nhé!”
Phong Cẩn mỉm cười lắc đầu, đưa ngón trỏ không chút vết thương ra cho cô bé xem.
Quý Chiêu lập tức hiểu được ý của hắn, là đang nói: Đều là công lao của muội.
“Mới không phải đâu! Muội ba tuổi rồi đó, không dễ gì bị huynh lừa đâu!” Cô bé chống nạnh, dương dương đắc ý.
Phong Cẩn phối hợp vỗ tay, còn giơ ngón cái tán thưởng.
Quý Chiêu liền ngẩng cao cái đầu nhỏ, nắm lấy tay tiểu sư huynh, hiên ngang bước lên phía trước.
“Muội biết xem bảo bối đó! Chúng ta mau đi xem bảo bối đi!”
Phong Cẩn mỉm cười bước theo, cẩn thận điều chỉnh bước đi cho khớp với đôi chân ngắn ngủn của nhóc con, đi một đoạn lại dừng một chút.
Chỉ là, tầng hai toàn là những món bảo vật giá trị liên thành. Quý Chiêu vừa xem vừa thở dài thườn thượt, đến nỗi tiểu sư huynh lén cài một cây trâm lên đầu cô bé mà cô bé cũng không hề hay biết.
Quả là rất hợp.
Phong Cẩn ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu sư muội, khẽ nghịch chiếc dây treo hình chim nhỏ trên cây trâm.
Quý Chiêu quay đầu lại, ghé sát tai tiểu sư huynh, thần thần bí bí hỏi nhỏ: “Sư huynh, sư huynh, huynh thích bảo vật dạng nào vậy?”
Là một y tu kiêm đan tu, Phong Cẩn vốn chẳng thiếu thứ gì.
Có sư muội là đủ rồi!
Quý Chiêu nhìn ra ý của hắn, bèn chu môi, hừ hừ bất mãn: “Huynh đừng có qua noa với muội! Muội ba tuổi rồi đó, tuổi mụ là năm tuổi lận!”
Qua noa? Là qua loa nhỉ?
Phong Cẩn bỗng nhớ ra, có lẽ trước khi dạy nhóc con dẫn khí nhập thể, cần phải dạy cô bé học chữ cho đàng hoàng trước đã.
Hắn vươn tay nhéo nhéo đôi má mềm mềm của nhóc con, thuận theo mà dỗ dành.
Đúng lúc ấy, tại quảng trường chính giữa tầng hai, tiếng đàn bất chợt vang lên.
Vài nữ tu phong thái thướt tha nhẹ nhàng đáp xuống, y phục tung bay, từng bước sen uyển chuyển bày biện bàn ghế.
Phong Cẩn lập tức bế tiểu sư muội, chen vào đám người, chọn một chỗ phía sau ngồi xuống.
“Giờ chúng ta định làm gì thế?” Nhóc con trong lòng hắn len lén hỏi nhỏ.
Phong Cẩn đặt ngón trỏ lên môi, mỉm cười ra hiệu cô bé chớ lên tiếng.
Quý Chiêu gật đầu, ngoan ngoãn rúc vào lòng tiểu sư huynh, đôi mắt to tròn tràn ngập tò mò nhìn về phía hai nam tử, một gầy một béo đang bước lên đài cao.
Nam tử béo bước lên trước một bước, cao giọng nói: “Chư vị đạo hữu hẳn đều đến vì cực phẩm Thiên Hoa Châu. Ta đây cũng không dài dòng, trực tiếp dâng bảo vật!”
Nam tử gầy vỗ tay một cái, lập tức có một hàng người bưng từng vật được phủ vải đỏ tiến ra.
“Thiên Hoa Châu vốn đã khó tìm, cực phẩm Thiên Hoa Châu lại càng hiếm thấy. Đông gia của chúng ta phải lặn lội khắp trời Nam biển Bắc mới thu được vài viên Thiên Hoa Thạch này.”
Ánh mắt ti hí của nam tử béo quét xuống phía dưới, tinh quang lấp lánh.
“Cực phẩm Thiên Hoa Châu ẩn trong số đó, có tìm được hay không còn phải trông vào bản lĩnh của chư vị!”
“Mỗi viên đều khởi giá ba mươi vạn linh thạch thượng phẩm!”