Ba mươi vạn?!
Quý Chiêu cong ngón tay, cẩn thận đếm tới đếm lui hai lượt, vậy mà vẫn không thể đếm ra kết quả.
Tóm lại là rất nhiều!
Cô bé ôm chặt lấy túi nhỏ của mình, bên trong chỉ có vẻn vẹn hai viên linh thạch hạ phẩm đáng thương, ném vào đống ba mươi vạn kia, đến một tiếng vang cũng chẳng nghe thấy.
Hiện trường cũng lập tức xôn xao hẳn lên.
“Đắt vậy sao?!”
“Quá đắt, lại còn không chắc cực phẩm Thiên Hoa Châu rốt cuộc nằm trong khối nào…”
Rất nhanh đã có vài người lặng lẽ rời khỏi tầng hai.
“Hừ, một đám nghèo kiết xác!”
Quý Chiêu ló đầu nhìn, hóa ra lại là đôi chủ tớ kia.
Họ ngồi ở phía trước, tiểu nam hài ngồi, đại hán thì đứng sau.
Hoa Giác cao giọng nói: “Tất cả Thiên Hoa Thạch, thiếu gia ta đều muốn!”
Quý Chiêu đếm đếm số đá, khoảng mười mấy hai mươi cục gì đó, nếu mua hết thì…
Tính mãi vẫn không ra, hài tử ba tuổi có thể đếm đến một trăm đã là rất thông minh rồi.
“Tiểu quỷ từ đâu đến, cuồng ngôn loạn ngữ!”
Một thanh âm khàn khàn vang lên, ngay sau đó Quý Chiêu bỗng cảm giác có gì đó đang nhanh chóng áp sát, chỉ là không phải hướng về phía cô bé.
Cô bé trợn tròn mắt, cố bắt lấy quỹ tích của thứ đó.
[Linh khí của Vương Chí: Linh khí Kim Đan hậu kỳ, tính công kích mạnh, tuyệt đối không được lại gần.]
Linh khí vô hình, song dòng nhắc nhở kia vẫn xuất hiện rất tận chức tận trách.
Thứ đó lao thẳng về phía Hoa Giác.
“Làm càn!” Tăng thúc hừ lạnh một tiếng, chỉ khẽ nâng tay phẩy nhẹ, lập tức đánh bật luồng linh khí ấy trở về.
Luồng linh khí mang theo dòng nhắc nhở loé lên trong mắt Quý Chiêu, so với vừa nãy lại càng nhanh hơn.
Chẳng bao lâu sau đã có một người ngã vật xuống đất, ôm ngực thổ huyết.
Trên đài, nam tử béo phất tay, ra hiệu khiêng người xuống, sau đó lại cười cười, hoà nhã dàn xếp mâu thuẫn.
“Chư vị bớt giận, làm ăn buôn bán, dĩ hòa vi quý.”
Hoa Giác ngẩng cao cằm, ngón tay khẽ động, một đạo linh quang hiện lên trong lòng bàn tay rồi tức khắc hóa thành một túi tiền, ném thẳng lên đài cao.
“Trong này có năm trăm vạn thượng phẩm linh thạch, Thiên Hoa Thạch, Hoa gia ta bao trọn.”
Lời vừa dứt, lập tức có người sợ hãi thán phục: “Hoa gia? Là Hoa gia, đệ nhất thế gia Đông Châu kia sao?”
Trong mắt nam tử béo cũng thoáng hiện một tia suy tư sâu xa, rồi liền nở nụ cười ôn hòa: “Tại hạ ngay từ lúc mới gặp công tử đã biết ngài không phải người tầm thường.”
Đầu Hoa Giác lại càng ngẩng cao hơn.
“Chỉ là, hôm nay Thiên Hoa Thạch của chúng ta, mỗi người chỉ có thể mua một viên, mong tiểu công tử thứ lỗi.”
Vừa chuyển lời, Hoa Giác lập tức cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi, vốn quen được nuông chiều, sao cậu ta có thể cam tâm.
“Ta là độc tử* của Hoa gia!”
Quý Chiêu ngồi một bên nghe vậy, chớp mắt một cái, định hỏi “con nghé*” là gì. Cô bé nhớ mẫu thân từng mắng Quý Thiên Bảo, cũng gọi cậu ta là cái gì gì mà con nghé ấy.
*Độc tử pinyin là dúzǐ, con nghé pinyin là dúzi.
Câu đó chắc không phải là lời khen đâu nhỉ?
Phong Cẩn cúi đầu, nháy nháy mắt với Quý Chiêu mấy cái.
Sao thế?
Quý Chiêu lắc đầu, giấu nghi hoặc vào lòng, định đợi về nhà lại hỏi Tiểu Phong sư huynh sau.
Nam tử béo nghe xong lời Hoa Giác, trong lòng có phần khó chịu, thầm rủa thằng nhãi này thật là ngang ngược.
Hắn ta cũng chẳng sợ hãi, lập tức thu lại vẻ tươi cười: “Dù là Hoa gia lão tổ đích thân tới đây cũng phải theo quy củ của Nguyên Bảo Các chúng ta!”
Hoa gia với không Hoa gia cái gì chứ? Nguyên Bảo Các hắn ta trải rộng mười hai châu, há lại có đạo lý khom lưng khuỵu gối trước một thế gia nho nhỏ?