Đồng Môn Đều Là Đại Lão, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Thích Nhặt Ve Chai

Chương 37

Trước Sau

break

“Ngươi!” Hoa Giác tức nghẹn.

Bên cạnh, Tăng thúc kịp thời đè tay cậu ta xuống, khẽ lắc đầu với cậu ta, đồng thời truyền âm: “Thiếu chủ, nơi đây không phải Đông Châu, không nên kết oán với Nguyên Bảo Các.”

Hoa Giác tức giận ngồi xuống.

“Nếu chư vị không có dị nghị, vậy chúng ta xin được phép bắt đầu.” Nam tử béo lại bắt đầu tươi cười: “Thiên Hoa Thạch cực kỳ quý giá, bên trong có Thiên Hoa Châu rất dễ tiêu tán, lớp vải đỏ phủ bên trên có thể tạm thời phong giữ khí tức nên chỉ có thể nhìn qua lớp vải, không thể chạm tay, mong các vị lượng thứ.”

Nói xong, khối Thiên Hoa Thạch đầu tiên được đưa lên đấu giá, lập tức có người ra giá, rất nhanh đã tăng đến sáu mươi vạn thượng phẩm linh thạch.

Dù chỉ là Thiên Hoa Châu thông thường thì giá này cũng xứng đáng.

Phong Cẩn chưa vội hô giá mà đưa linh lực vào mắt, nhìn về phía Thiên Hoa Thạch.

Chỉ một cái liếc mắt đã khiến hắn phải nhíu mày.

Lớp vải đỏ kia, dường như thật sự có thể ngăn trở ánh mắt.

Ngay sau đó, hắn lại phân ra một luồng thần thức, thử tiến nhập vào bên trong Thiên Hoa thạch.

Trên đường đi, hắn cảm nhận được vô số thần thức hỗn loạn, xem ra mọi người đều có cùng ý nghĩ.

Thế nhưng, không một ai ngoại lệ, toàn bộ đều bị chặn lại bên ngoài lớp vải đỏ.

Trong tầm mắt của Quý Chiêu cũng hiện ra rất nhiều dòng nhắc nhở.

[Thần thức của Trương Tam], [Thần thức của Triệu Tứ], [Linh khí của Lưu Liễu Lục]…

Tất cả đều lượn quanh mấy khối đá kia.

Quý Chiêu còn nhìn thấy thần thức của sư huynh, liền khẽ hỏi: “Sư huynh, huynh cũng muốn khối đá kia ạ?”

Phong Cẩn khẽ gật đầu, nhưng lại không để nhóc con biết Thiên Hoa Châu thực ra là chuẩn bị cho cô bé.

Quý Chiêu liền phấn chấn hẳn, ánh mắt dán chặt vào khối đá trên đài được phủ bằng vải đỏ: “Vậy chúng ta phải lấy cái tốt nhất!”

Dòng nhắc nhở trên đài quá nhiều, cô bé nhìn đến mức hoa cả mắt, không nhịn được giơ tay lên dụi dụi.

Phong Cẩn bật cười, đưa lòng bàn tay áp lên mí mắt nhóc con

Thứ này đâu phải dùng mắt thường là có thể nhìn thấu.

Có điều, cũng là một phen ý tốt của nhóc con, thôi thì cứ để mặc cô bé vậy.

Cảm giác mát lạnh khiến Quý Chiêu không nhịn được mà khép hờ mắt lại, cảm giác chua xót cũng dịu đi ít nhiều.

Cô bé kéo tay sư huynh xuống, nhét vào trong lòng, lại tiếp tục dán mắt nhìn khối đá.

Khối thứ nhất và thứ hai đã bị người khác mua mất, Quý Chiêu liếc nhìn dòng nhắc nhở, chỉ là đá bình thường.

Qua liên tục mấy khối, cuối cùng cũng xuất hiện dòng nhắc khác biệt.

[Thiên Hoa Thạch: Không có nơi sinh sản cố định, xuất hiện ngẫu nhiên tại nơi linh khí cực kỳ nồng đậm, thân đá là do linh khí lắng đọng ngưng kết mà thành, bên trong có chứa Thiên Hoa Châu.]

[Thiên Hoa Châu (cực phẩm): Tinh hoa của Thiên Hoa Thạch, có trợ giúp rất lớn cho việc tu sĩ đột phá và lĩnh ngộ thiên địa chân ý.]

Quý Chiêu vội vã kéo áo tiểu sư huynh, chỉ vào khối đá ấy, nhỏ giọng nói: “Cái này tốt lắm nè, chúng ta mua cái này đi!”

Giọng nhỏ như muỗi kêu căn bản không thể qua mắt được những người có mặt ở đây, bọn họ lập tức quay đầu nhìn về phía khối đá.

Hoa Giác chỉ liếc qua một cái, lập tức bật ra tiếng cười khinh miệt: “Đúng là đồ nhà quê không có kiến thức!”

Khối Thiên Hoa Thạch trên đài rõ ràng nhỏ hơn hai vòng so với mấy khối trước đó, chỉ to cỡ hai nắm tay người trưởng thành, lại còn dẹt, lõm sâu ở chính giữa, cho dù thật sự có Thiên Hoa châu cũng chỉ là phẩm tướng tầm thường.

“Cứ gọi người ta là bánh bao bánh bao mãi, ngươi thích ăn bánh bao đến thế à?” Quý Chiêu chun mũi, mạnh miệng đáp trả.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc