
Dịch giả | Miêu Hạ Chi |
Tác giả | Tuế Chiêu Chiêu |
Tình trạng | Còn tiếp |
Thể loại | Ngôn Tình Ngôn Tình Sủng Cổ Đại Quan Trường Ngôn Tình Hài |
Giang Thanh Hoan là ái nữ duy nhất trong phủ Quốc công. Nàng được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cưng chiều đến mức ngậm trong miệng sợ tan, đặt trong tay sợ nát. Lại thêm dung mạo khuynh thành, mày ngài mắt ngọc, da trắng hơn tuyết, khiến người người vừa nhìn liền động tâm.
Lẽ ra nàng nên là sống một đời an ổn giữa chốn phồn hoa đế đô.
Nào ngờ Cố Phong Mạnh bỗng từ trên trời rơi xuống. Hắn là Nhị công tử Cố gia, toàn tộc vì quốc tuẫn tiết, chỉ còn sót lại hắn và một trưởng tỷ, nay đã nhập cung làm sủng phi đương triều.
Lần đầu hai người gặp mặt là vào đêm hội hoa đăng. Chỉ vì tranh nhau một chiếc đèn lồng mà không nói không rằng xắn tay áo động thủ, đánh đến long trời lở đất.
Từ đó, cả kinh thành đều biết: Giang gia nhị tiểu thư và Cố gia nhị công tử là oan gia ngõ hẹp, hễ gặp mặt liền khẩu chiến, nặng thì động thủ, nhẹ cũng không yên. Phàm nơi nào hai người xuất hiện, nơi đó gió thổi mây vần, gà chó chẳng yên.
Năm mười lăm tuổi, Thanh Hoan tới trước mặt Tam Thần nữ thắp hương khấn nguyện: “Thần nữ trên cao, tín nữ Giang Thanh Hoan, không cầu vinh hoa phú quý, cũng chẳng cầu duyên lành, chỉ mong Cố Phong Mạnh cách xa ta một chút. Tốt nhất là vĩnh viễn không gặp lại.”
Tin tốt: Tam Thần nữ nghe thấy.
Tin xấu: Tam Thần nữ nghe… sai.
Từ ngày đó trở đi, những chuyện kỳ quái liên tiếp xảy ra. Nàng và Cố Phong Mạnh không hiểu vì cớ gì, lại chẳng thể xa nhau quá nửa bước.
Mỗi lần muốn kéo giãn khoảng cách, ắt phải tiếp xúc thân mật.
Buổi tối muốn ngủ? Phải để Cố Phong Mạnh ôm.
Sáng sớm muốn ra ngoại ô du ngoạn? Phải cùng hắn chạm mặt.
Còn nếu có ý định gả đi nơi xa... chỉ e phải để hắn hôn một cái.