Oan Gia Thiên Định

Chương 23: Cả đời không để nàng thấy

Trước Sau

break

Bữa cơm hôm ấy quả thật phong phú dị thường. Nào là canh trăm vị, vịt hầm sâm, rượu hoa đào tháng ba, bánh hoa quế, cua hấp dấm đỏ, dê tiềm thuốc Bắc, sườn om củ cải, đầu sư tử*, cải thìa xào nấm hương, đậu hũ sốt cay,... lại thêm rau quả đủ màu khiến người ta nhìn đến hoa mắt.

<Đầu sư tử: món ăn gồm những viên thịt lợn hoặc thịt bò lớn hầm với rau>

Giang phu nhân sai tỳ nữ bày biện, miệng cười đến mức có thể nở hoa: “Đều tới cả rồi, mau ngồi đi. Hạc An, con đi gọi Niệm Từ xuống.”

Thanh Hoan rón rén lại gần, thì thầm hỏi: “Hôm nay là ngày gì mà mẫu thân vui thế?”

Giang phu nhân không đáp ngay, chỉ mỉm cười thần bí: “Lát nữa sẽ nói cho con biết.”

Thanh Hoan nghe không hiểu gì, nhưng mùi thơm nghi ngút từ bàn ăn xộc vào mũi khiến nàng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cố Phong Mạnh thong thả ngồi sang bên cạnh, lúc thì kéo nhẹ vạt váy nàng, lúc lại đưa tay nghịch mấy lọn tóc rủ bên tai. Thanh Hoan trợn mắt lườm, hắn liền ngoan ngoãn thu tay về. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại tiếp tục.

Giang Quốc công ngồi ở vị trí chính giữa, liếc nhìn một màn kia, ánh mắt trầm ngâm.

Ông đột nhiên buông đũa, hỏi: “Thanh Hoan, hôn sự với Lý gia, mẫu thân đã thay con xử lý xong. Vậy sau này con có dự tính gì không?”

Thanh Hoan chống cằm lên đũa, lười biếng đáp: “Con chưa nghĩ tới.”

Giang Quốc Công gật đầu: “Kỳ thi mùa xuân sắp tới, kinh thành tụ họp không ít nhân tài. Hay là chọn vài người hợp mắt để con xem thử, thế nào?”

“Con sao cũng được.”

“Ngươi không được!” Ngay khi lời vừa dứt, bên cạnh bỗng có tiếng chen ngang.

Cả bàn tiệc thoáng chững lại. Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Cố Phong Mạnh.

Hắn chớp mắt, dường như nhận ra bản thân lỡ lời liền lúng túng quay sang Giang Thanh Hoan cầu cứu.

“Nhìn ta làm gì? Ta đâu có biết trong đầu ngươi nghĩ gì đâu?” Thanh Hoan không chừa cho hắn chút mặt mũi nào, dửng dưng đáp.

Giang Quốc Công như ngầm hiểu rõ mọi chuyện, mỉm cười giải vây: “Cố công tử và Thanh Hoan cùng nhau lớn lên, hẳn là rất quan tâm con bé. Chi bằng lần này cùng nó đi xem thử đám thanh niên tài tú kia, có được không?”

Thanh Hoan bĩu môi: “Phụ thân, con không cần hắn đi cùng. Con muốn tự mình chọn.”

“Với mắt nhìn của ngươi thì chọn được cái gì tốt chứ?” Cố Phong Mạnh cười nhạt: “Chọn ra được Lý Hồi Chu thật chẳng ra làm sao, còn dám nói tự chọn?”

“Ngươi chưa từng yêu ai, dựa vào đâu mà nói ta không thể chọn được?”

“Ai nói ta chưa từng yêu ai?”

“Hả?! Sao ta không biết? Là ai? Ai? Ai?”

Hai người lời qua tiếng lại không ai nhường ai. Cố Phong Mạnh bị nàng hỏi đến chột dạ liền nói lớn: “Ta có người trong lòng rồi! Đợi ngươi chọn xong phu quân, ta cũng sẽ dắt người đó đến cho ngươi xem!”

Thanh Hoan không chút do dự: “Được! Đến lúc đó ta tìm được ý trung nhân như ý, ai không làm được thì là cẩu!”

Đúng lúc ấy Bạch Niệm Từ bước vào, “Cố công tử cũng ở đây sao?”

Thấy nàng, Giang Hạc An gần như theo bản năng bước lên, tay vươn ra đỡ lấy cánh tay mảnh khảnh, “Cẩn thận, dưới chân có bậc.”

Thanh Hoan tròn mắt nhìn hai người: “Tẩu tẩu sao thế?”

Còn chưa đợi nàng mở miệng, Giang Hạc An đã lên tiếng trước, giọng không giấu được vẻ phấn khởi: “Niệm Từ có thai rồi.”

Nghe xong, cả nhà ai nấy đều vui mừng, đến cả người ngoài như Cố Phong Mạnh cũng mỉm cười mừng thay.

Tối đó, Giang Thanh Hoan cao hứng uống liền mấy chén, say khướt không còn biết trời trăng là gì. Cuối cùng vẫn là Cố Phong Mạnh bế nàng về phòng.

Nhìn thiếu nữ nằm nghiêng trên giường, miệng lẩm bẩm mộng ngữ, Cố Phong Mạnh không nhịn được lấy vài sợi tóc chọc nhẹ lên má nàng.

Ánh trăng mờ đổ nghiêng lên khuôn mặt hắn, dịu dàng như màn sương bạc. Cố Phong Mạnh khẽ cong môi: “Hôm nay ta thật sự rất vui.”

“Ta thích Giang phủ, thích được ở cùng bá phụ bá mẫu, thích…”

Hắn vuốt nhẹ lên mi tâm đang nhíu của nàng, “Ngươi vốn nên sống một đời vô ưu vô lo như thế. Cho nên, những kẻ làm tổn thương ngươi—”

“Đều đáng chết.”

Trong đáy mắt hắn dần lộ ra vẻ sắc lạnh. Nụ cười bên môi vẫn còn, nhưng lại khiến người ta rùng mình, tựa như đối diện với hung thần bước ra từ dưới địa ngục.

***

Đêm xuống.

Trên chiếc giường gỗ mục nát trong ngục, Lý Hồi Chu không buồn tranh cãi, trực tiếp nằm vật xuống.

Mấy ngày nay, chỉ cần hắn mở miệng yêu cầu thứ gì, đám cai ngục đều đánh chửi hắn thậm tệ.

Nhìn bọn họ nâng chén cười đùa, vẻ mặt Lý Hồi Chu vặn vẹo đến cực điểm. Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất: trả thù. Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ khiến tất cả những kẻ này, từng người từng người phải trả giá gấp bội.

Đặc biệt là Giang Thanh Hoan.

Nếu không phải vì nàng không giữ trọn đạo nữ tắc, hắn đâu đến nỗi rơi vào bước đường này?

Hắn nhất định sẽ khiến nàng đau đến chết đi sống lại.

“Này, thằng ranh, nghĩ cái gì thế?” Một tên quan sai ngà ngà say, lảo đảo bước tới đá hắn một cú: “Còn đang mơ tưởng Giang nhị tiểu thư à?”

“Người ta là tiểu thư danh môn đấy. Còn ngươi? Chỉ là một tù nhân, thế mà cũng dám vọng tưởng, ha ha…”

Một tên khác giẫm lên tay hắn chế giễu: “Nghe nói có người đến nhà muốn mua ngươi, đoán xem được bao nhiêu tiền?”

“Haha, ba đồng!”

Chúng cười phá lên rồi vứt thẳng ba đồng vào mặt Lý Hồi Chu, vừa cười vừa chửi: “Lý công tử, nhiêu đó đủ cho ngươi ngẩng mặt chưa?”

“Đủ rồi!” Lý Hồi Chu phẫn nộ gào lên.

Tiếng hét ấy chỉ khiến lũ cai ngục càng thêm phấn khích. Chúng lại xông vào đánh hắn tới tấp, đến khi say mèm mới chịu dừng tay.

Lý Hồi Chu nằm sõng soài dưới đất, áo rách, da bầm, xiềng xích siết chặt tứ chi.

Bỗng hắn bật dậy, như phát điên cắn vào vách tường, mặc cho vị gỉ sắt tanh tưởi tràn ngập khoang miệng, cứ thế phát cuồng như một con thú hoang lạc loài, tuyệt vọng vùng lên từ địa ngục.

Cố Phong Mạnh ôm tiểu lang đứng trên một nóc nhà ngoài phủ. Ánh trăng bị mây đen che khuất, không ai nhìn thấy trong mắt hắn giờ phút này chỉ còn lại một mảnh tối tăm lạnh lẽo.

So với Lý Hồi Chu đang bị hành hạ trong ngục, Cố Phong Mạnh lúc này trông còn giống người điên hơn.

Lũ cai ngục kia là do hắn mua chuộc. Nhưng như thế thì đã sao? Nếu không phải vì vướng quy định phạm nhân không thể chết bất minh, hắn đã sớm lôi Lý Hồi Chu ra xẻ da róc thịt rồi ném cho chó ăn.

Khóe mắt Cố Phong Mạnh đỏ ngầu. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tiểu lang, ngữ khí bình thản: “Giang Thanh Hoan rất thích điểm tâm ở chỗ này. Chúng ta đi mua cho nàng một ít.”

Hắn nhắm mắt lại, cưỡng chế cảm xúc đang bùng nổ trong lòng. Dáng vẻ vừa rồi, cả đời này, hắn tuyệt không thể để Giang Thanh Hoan nhìn thấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc