Oan Gia Thiên Định

Chương 24: Thanh Hàn

Trước Sau

break

***

Lâm Trĩ Ngư giới thiệu cho Thanh Hoan một vị tiên sinh. Nghe đồn người này từ cát hung, tài vận, duyên sự, cho đến việc lặt vặt thường ngày như chọn món ăn đều có thể đoán ra.

Vì thế, hai người chọn ngày lành tháng tốt kéo nhau đi xem quẻ.

Tới nơi chỉ thấy một ông lão họ Quan trên mặt phủ tấm vải bố trắng đang ngồi trong một góc hẻm nhỏ. Bên người ngoài mấy đồng xu lẻ và một chiếc mai rùa cũ kỹ ra thì không còn vật gì khác.

Nghe Giang Thanh Hoan kể sơ qua ngọn nguồn, ông lão gật gù bảo nàng gieo tiền, sau đó ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Thanh Hoan nhìn dáng điệu ấy thì bán tín bán nghi: “Ông nhìn được à?”

Ông lão bỗng bật cười ha hả rồi lật phắt tấm vải bố ra: “Cái này ấy hả? Trước kia ta kinh doanh ế ẩm, sau này tự tính một quẻ, quẻ tượng nói rằng lấy vải bố trắng che mặt là cát tinh chiếu rọi. Quả nhiên từ ngày che lại thì buôn bán phát đạt!”

Thanh Hoan nghĩ bụng: Không phải vì ông trùm kín mặt bằng vải bố trông thần thần bí bí nên người ta mới kéo tới nườm nượp hay sao?

Nàng ghé tai Lâm Trĩ Ngư hỏi nhỏ: “Tỷ chắc không đó? Nhìn qua đã thấy giống lừa đảo rồi.”

Lâm Trĩ Ngư gật đầu chắc nịch: “Tin ta đi! Lần trước Cá Béo nhà ta sinh con, chính là ông ấy đoán ra!”

Mèo của Lâm Trĩ Ngư tên là Cá Béo.

Thanh Hoan từng cười nàng, bảo tên ấy với tên từng đặt cho Cơm Trắng có khác gì nhau đâu.

Ngay lúc nàng còn đang trầm tư suy nghĩ, Quan lão nhân đã chậm rãi mở miệng: “Quẻ tượng cho thấy cô nương và vị công tử kia có duyên phận.”

Thanh Hoan nghe thế lập tức bật dậy: “Ta biết ngay ông gạt người mà! Trả tiền lại đây! Trĩ Ngư, chúng ta đi!”

Thật hoang đường hết sức! Nàng và Cố Phong Mạnh mà cũng gọi là có duyên? Nếu bọn họ mà có duyên thì đầu trâu mặt ngựa cũng có thể thành phu thê rồi!

Thấy Thanh Hoan nổi giận đùng đùng, nói là đòi tiền rồi lôi kéo người bỏ đi, ông lão giật mình, cuống quýt chộp lấy túi tiền nhét vào trong áo, tay kia còn đè chặt lên ngực như giữ của, miệng lắp bắp gọi giật lại: “Ấy đừng đi, bần đạo còn chưa nói hết. Hai người tuy có duyên, nhưng muốn cắt đứt cũng không phải không có cách.”

Lâm Trĩ Ngư nhanh tay kéo Thanh Hoan lại, còn khẽ nhéo một cái, tỏ ý bảo nàng nghe cho nghiêm túc.

Thanh Hoan miễn cưỡng ngồi xuống, hừ lạnh: “Nói thử xem. Nếu không linh, ta nhất định tìm ông đòi tiền.”

Ông lão liền nói một mạch như giảng đạo: “Cái gọi là duyên phận, đơn giản chỉ là sợi dây ràng buộc giữa ái – hận – si – mê. Nếu muốn dứt bỏ chỉ cần ba thứ:

Một sợi tóc đen – giải mối ràng buộc thể xác.

Một giọt máu đầu tay – cắt tơ tâm hợp.

Một giọt lệ – dứt mối vương vấn năm xưa.

Ba thứ ấy, đặt chung lên tượng Thần nữ thiêu đi là xong.”

Thanh Hoan trầm mặc: “Tóc với máu thì còn dễ, nhưng lệ thì phải làm sao? Hắn chưa bao giờ khóc cả.”

Lâm Trĩ Ngư xung phong hiến kế: “Hay là cho người đánh hắn một trận? Đau quá thể nào chả khóc!”

Thanh Hoan lắc đầu: “Vô ích thôi. Hồi nhỏ, hắn cố tình phá trâm cài mẫu thân tặng ta, ta tức giận sai người đánh hắn một trận, hắn cũng chẳng rơi một giọt nước mắt nào, ngược lại ta còn bị phụ thân mắng té tát.”

Lâm Trĩ Ngư nghiêm túc đề nghị: “Vậy thì thử nghĩ cách khiến hắn đau lòng xem sao. Con người mà, không khóc vì đau thì cũng khóc vì tủi!”

Thoạt nhìn thì là một tiểu thư khuê các nhu mì đoan chính, ai ngờ trong bụng Lâm Trĩ Ngư lại giấu cả một sọt mưu mô quỷ kế, đầu óc so với hồ ly còn giảo hoạt hơn ba phần.

Thanh Hoan còn chưa kịp mở miệng thì từ xa đã thấy Ngọc Noãn sắc mặt trắng bệch hớt hải chạy tới, xiêm y còn lấm lem máu: “Tiểu thư, mau… mau về phủ… Thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi!”

Thanh Hoan vội vã chạy về, đến nơi thì Bạch Niệm Từ đã được dìu vào trong nghỉ ngơi. Bên giường, Giang Hạc An vẫn mặc nguyên quan phục, không rời nàng nửa bước.

Ngoài sảnh chỉ còn lại Giang phu nhân và Giang Quốc Công đang thẩm vấn một nữ tử.

Nàng ta vận áo tang vải thô, quỳ giữa sảnh, trông như nữ tử đã ngoài hai mươi.

Mâu Xuân cúi đầu: “Nô tỳ lúc ấy chỉ là nhất thời sốt ruột mới đem việc Bạch đại nhân bệnh tình nguy kịch nói cho thiếu phu nhân. Nếu sớm biết thiếu phu nhân có thai, nô tỳ tuyệt không dám khinh suất để nàng chịu kinh động. Cúi xin phu nhân trách phạt.”

Giang phu nhân nghe vậy thì nhíu mày. Đối với tâm phúc Bạch gia đột ngột xuất hiện này, bà vẫn ôm lòng nghi hoặc: “Ngươi có bằng chứng gì chứng minh mình là người Bạch gia?”

“Bẩm phu nhân, nô tỳ vốn chẳng phải người Bạch gia.” Mâu Xuân điềm tĩnh đáp: “Chỉ là năm xưa được Bạch đại nhân ban ân cứu giúp, nô tỳ ghi lòng tạc dạ, nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp. Về tín vật, nô tỳ có một tấm dệt chỉ đặc chế, chỉ người trong Bạch gia mới biết cách làm. Vừa rồi đã đưa thiếu phu nhân xem qua.”

Miệng lưỡi trơn tru khéo léo, từng câu từng chữ đều kín kẽ không kẽ hở.

Giang Quốc Công và Giang phu nhân liếc nhìn nhau. Bạch Niệm Từ không phải người hồ đồ, nếu nàng đã nhận, họ cũng không tiện tra hỏi thêm.

“Vừa rồi ta chỉ vì lo cho Niệm Từ nên mới gặng hỏi như vậy, ngươi chớ để trong lòng.” Giang phu nhân ôn nhu vỗ nhẹ lên tay Mâu Xuân: “Ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, từ nay cứ lấy thân phận biểu cô của Niệm Từ mà ở lại đây. Cứ coi nơi này như nhà của mình, đừng câu nệ.”

“Tạ ơn phu nhân hậu đãi, nô tỳ nhất định không phụ lòng tin.”

Mâu Xuân lui ra. Khi đi ngang qua cửa, ánh mắt nàng thoáng lướt qua tiểu cô nương đang hấp tấp chạy vào – Giang Thanh Hoan.

Người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ nàng là một tỳ nữ áo vải, đâu ngờ thân phận thật sự lại chẳng hề đơn giản. Năm đó chủ thượng phái nàng trà trộn vào Lý phủ, mai phục bên người Lý Hồi Chu, âm thầm giật dây khiến Lý gia thu mua đá kém chất lượng, đợi đến khi sự việc bại lộ sẽ mượn cớ đó ép bọn họ nhả bạc.

Nào ngờ Lý gia ngoài miệng thì hùng hổ, bụng dạ lại lép kẹp, đến vạn lượng bạc cũng xoay không nổi, còn toan tính cả hồi môn của nhà thông gia.

Nàng vì giúp Lý Hồi Chu cưới Giang Thanh Hoan mà tốn biết bao tâm lực, kết quả Lý Hồi Chu không những không cưới được, còn tự đem mình đẩy xuống hố.

Hết cách, nàng đành phải cải trang trà trộn vào Giang phủ, định từ chỗ Bạch Niệm Từ moi ít bạc. Có bạc trong tay, chủ thượng mới có thể chu toàn hậu vận.

“Tẩu tẩu! Tẩu tẩu! Tẩu—”

Thanh Hoan bóng còn chưa thấy, tiếng đã dội tới đại sảnh. Giang phu nhân bị tiếng kêu bất thình lình làm cho giật bắn người, vội đặt chén trà trong tay xuống, đi ra chặn miệng nàng: “Con bé này, có cần phải gọi to thế không? Tẩu tẩu con ngủ rồi!”

“Mẫu thân, tẩu tẩu không sao chứ? Con nghe nói tẩu ấy bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì nghiêm trọng. Ca con đang ở bên trong chăm sóc tẩu tẩu rồi.” Giang phu nhân liếc nhìn gương mặt ửng hồng lấm tấm mồ hôi của con gái thì không khỏi cau mày trách yêu: “Con xem con kìa, cả người đầy mồ hôi, nếu nhiễm phong hàn thì phải làm sao? Từ nhỏ thân thể đã yếu, còn muốn dầm mưa chạy loạn à?”

Vừa nói, bà vừa lấy khăn lau mồ hôi cho Thanh Hoan, rồi quay sang ra lệnh: “Ngọc Noãn, mau pha cho tiểu thư nhà ngươi một ấm trà gừng.”

Giang Quốc Công nhìn cảnh ấy thì bật cười: “Phu nhân, Hoan Hoan lại không phải búp bê sứ đụng tí liền nát đâu.”

Giang phu nhân khựng lại, thần sắc đột nhiên có chút thất thần: “Ta… ta chỉ là lo lắng. Năm đó Thanh Hàn cũng bởi chúng ta sơ ý mới...”

“Thanh Hàn?” Thanh Hoan chớp chớp mắt, giọng nói vô thức mang theo vài phần mong đợi: “Con biết người đó sao?”

“Không có gì. Con mau về nghỉ đi.” Giang phu nhân mỉm cười, đưa tay vuốt tóc con gái ra sau tai, âu yếm hỏi: “Bữa tối muốn ăn gì, mẫu thân bảo nhà bếp nấu cho con?”

Giang Thanh Hoan khẽ lắc đầu, gượng cười nũng nịu: “Thôi ạ. Mẫu thân, con thấy hơi mệt, con xin phép về phòng nghỉ một lát.”

Xem ra phụ mẫu vẫn không muốn nói cho nàng biết.

Giang phu nhân ngậm ngùi dõi theo bóng lưng Thanh Hoan rời khỏi sảnh. Mười lăm năm trước, bà cũng từng đứng đó nhìn theo bóng dáng Thanh Hàn khuất sau rèm cửa, chẳng ngờ từ ấy một đi không trở lại.

Giang Quốc Công ôm lấy bà, dịu giọng an ủi: “Phu nhân, đã mười lăm năm rồi, chúng ta cũng nên buông xuống. Nếu Thanh Hàn linh thiêng trên trời hẳn cũng không muốn nhìn thấy nàng ngày ngày u sầu thế này đâu.”

“Thiếp biết, nhưng Thanh Hàn là đứa con đầu tiên, là tâm can bảo bối của thiếp.” Giang phu nhân nước mắt lưng tròng, đưa hai tay ôm lấy chính mình như ôm một đứa trẻ: “Khi ấy con bé vừa tròn mười lăm, như hoa như ngọc, sao thiếp có thể cam tâm để nó đi như thế?”

“Lúc trước là thiếp quá nghiêm khắc với nó, ép nó phải giỏi giang, xuất sắc mọi mặt. Giờ nghĩ lại, thiếp hối hận rồi. Nếu có thể quay lại, thiếp nhất định sẽ không làm như vậy. Ta… Thanh Hàn…”

***

Phong Nguyệt lâu.

Đêm vừa buông, cả tòa lầu rực sáng trong ánh đèn lồng đỏ thẫm. Tiếng tỳ bà réo rắt vang lên, vũ cơ Tây Vực theo nhịp uyển chuyển uốn lượn, váy dài lướt nhẹ qua sàn gỗ, tựa hồ khói sương lay động. Bên dưới, tiếng tán thưởng rộ lên không ngớt, trâm cài, lụa đỏ thi nhau rơi xuống. Giang Thanh Hoan cũng vỗ tay hòa theo, cao hứng đến mức gỡ hết trâm cài trên đầu ném về phía vũ cơ.

Chỉ là có lẽ uống hơi nhiều, tay nàng không vững, một cây trâm lệch hướng rơi thẳng xuống đầu thiếu niên ngồi cạnh sân khấu.

Từ trên lan can tầng hai, Giang Thanh Hoan xây xẩm ngó đầu ra, miệng lắp bắp chẳng nói nên câu: “Xin lỗi, vị huynh đệ này, ngươi có đau không? Ta cho ngươi bạc mua thuốc nhé!”

Thiếu niên kia cúi người nhặt lấy cây trâm, ngẩng đầu lên, ánh mắt lãnh đạm quét qua đám người.

Gương mặt như họa, mày kiếm mắt sáng, dưới ánh nến vàng hồng phản chiếu càng tôn lên khí chất tiêu dao nhã nhặn, lại phảng phất nét phong trần mệt mỏi.

Thanh Hoan dụi dụi mắt, nhìn rồi lại nhìn.

Đây là... Cố Phong Mạnh?

Nàng tròn mắt nhìn, rồi lại vỗ vỗ hai tay lên má, nghi ngờ mình say đến mức nhìn nhầm: “Ta chắc chắn là say rồi. Hắn hiện tại phải ở… ừm, nói chung là không thể ở đây.”

Nàng đưa ngón tay lên đếm, vừa đếm vừa lắc đầu bác bỏ phán đoán hoang đường của mình.

“Tiểu lang quân!” Nàng lại cúi đầu hô xuống, thanh âm cực kỳ nhiệt tình: “Ngươi trông rất giống người ta quen, bất quá ngươi còn tuấn tú hơn hắn nhiều!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc