Oan Gia Thiên Định

Chương 25: Thanh lâu

Trước Sau

break

Dưới đài liền có tiếng phụ họa:

“Tiểu lang quân tuấn tú thế kia, chi bằng theo vị cô nương này về nhà một chuyến đi thôi!”

“Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ! Chỉ là không biết tiểu lang quân kia có chịu nguyện ý theo về hay không~”

Đám vũ cơ cười rộ lên trêu ghẹo.

Giang Thanh Hoan cũng hùa theo, miệng lắp ba lắp bắp vì say: “Đúng vậy! Theo ta… hồi phủ đi… hồi phủ của ta ấy. Ta có rất nhiều bạc, chắc chắn... chắc chắn nuôi nổi ngươi!”

Say rồi, nàng so với ngày thường gan to hơn gấp ba lần, nói năng cũng mạnh bạo hơn hẳn.

Cố Phong Mạnh tựa tay lên lan can, nhìn nàng như xem trò vui: “Vậy sao? Nhưng ta tiêu tiền hoang lắm. Với chút bạc của ngươi chỉ sợ nuôi không nổi ta đâu.”

Thanh Hoan ngẩn người.

Câu “không nuôi nổi” cứ ong ong lặp lại trong đầu… Nhưng nàng thật sự thích hắn aaaa!

Trong tình thế cấp bách, nàng đập mạnh tay xuống bàn, bừng bừng khí thế hô: “Vậy ta đi cướp tiền của Cố Phong Mạnh cho ngươi dùng!”

Cố Phong Mạnh: “…”

Đám vũ cơ cười nghiêng ngả: “Chậc chậc, Cố Phong Mạnh là phu quân của cô nương à?”

Giang Thanh Hoan không đáp, gò má không biết vì say hay thẹn mà đỏ ửng. Mí mắt nàng dần sụp xuống, thân mình lảo đảo nghiêng về phía trước, chỉ cần bất cẩn một chút là ngã khỏi lan can.

Đám vũ cơ thấy thế thất kinh hét lên, vội hô người tới đỡ.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, một thân ảnh như gió vút qua, giẫm chân lên cột rồi nhanh chóng lướt thẳng lên tầng hai, ôm trọn Thanh Hoan vào lòng trước khi nàng kịp ngã xuống.

Giang Thanh Hoan say đến chẳng còn biết trời trăng là gì, cả người rúc vào lồng ngực Cố Phong Mạnh, tay ôm chặt eo, miệng còn không quên lầm bầm một câu: “Eo thon ghê!”

Cố Phong Mạnh: “…”

Hắn cúi đầu lay mí mắt nàng, thấp giọng gọi: “Giang Thanh Hoan, mở mắt ra xem ta là ai?”

Thanh Hoan hé mắt, nhìn hắn một lúc lâu rồi đột nhiên cười ngây ngốc: “A… là người của ta.”

Thiếu niên cúi đầu, dây buộc tóc vướng vào sợi tóc của nàng. Giờ phút này, Cố Phong Mạnh trông cứ như hồ yêu hạ phàm, cả người mang theo vẻ quyến rũ dụ hoặc.

“Ta là người gì của ngươi?”

Ngực Thanh Hoan nhộn nhạo, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tê tê dại dại khác thường. Nàng xoa ngực, mơ mơ hồ hồ phun ra một câu mà ngay cả nàng cũng không ngờ tới: “Trai lơ đi.”

Thật lâu sau, thiếu niên vẫn im lìm không đáp.

Nửa canh giờ trước, Cố Phong Mạnh vừa đặt chân đến kinh thành đã trông thấy Ngọc Noãn ngồi thụp trước cửa phủ, nước mắt ròng ròng nói không tìm thấy Thanh Hoan, nhờ hắn đi tìm giúp.

Hắn mệt mỏi suốt chặng đường dài, vậy mà vừa đến nơi đã thấy nàng ôm vò rượu uống như phát cuồng.

Một lúc sau, Cố Phong Mạnh khẽ bật cười, thanh âm khàn nhẹ: “Thật hết cách với ngươi.”

Cố Phong Mạnh ngồi xổm xuống đất, đưa lưng về phía nàng, thấp giọng nói: “Lên đi, ta đưa ngươi về.”

Thanh Hoan không chút khách sáo đè lên lưng hắn, hai tay vòng qua ôm eo, môi còn ghé tai hắn cọ cọ, lẩm bẩm như mèo nhỏ làm nũng: “Đi lâu quá…”

Ban đầu, Cố Phong Mạnh tính đặt nàng lên xe ngựa để người hầu hộ tống về phủ. Nhưng nàng say đến mức đầu óc mụ mị, sống chết không chịu lên xe, cũng không chịu để ai khác cõng, chỉ nhất quyết bám dính lấy hắn.

Cố Phong Mạnh hết cách, đành cứ thế cõng nàng đi bộ về.

Đêm khuya, đường sá vắng lặng, chỉ có tiếng Giang Thanh Hoan mượn rượu làm càn vang vọng giữa phố.

“Ta nặng lắm hả?”

“Nặng.”

“Gạt người! Ta không nặng, ngươi nói dối!”

“Được được được, không nặng, nhẹ như bông luôn.”

Cố Phong Mạnh thật sự lười đôi co với một kẻ uống say đến hồ đồ như nàng.

Thanh Hoan dụi dụi mặt lên vai hắn, thở ra mấy hơi men rượu: “Sao ngươi lại gầy thế? Người nhà ngươi không cho ngươi ăn thịt à?”

Cố Phong Mạnh nhún vai, đẩy nàng lên cao rồi lười biếng “ừ” một tiếng.

Thanh Hoan lại rúc vào cổ hắn, giọng ngọt ngào như đang làm nũng: “Vậy ta cho ngươi ăn thịt nha~ Được không?”

Cố Phong Mạnh không đáp, nhưng khóe miệng lại như có như không khẽ cong lên.

“Ta khó chịu.” Nàng đột nhiên thở dài, khịt mũi một cái.

“Muốn nôn à?” Cố Phong Mạnh nghiêng đầu: “Muốn thì ta thả ngươi xuống.”

Thanh Hoan vội ôm chặt cổ hắn, lắc đầu nguầy nguậy. Nàng đưa tay mơ hồ chỉ vào ngực mình: “Không phải ở bụng, là chỗ này, nơi này khó chịu.”

“Ngươi biết không, Giang gia rõ ràng chỉ có một nữ nhi, vậy mà ta lại chỉ là nhị tiểu thư…”

Cố Phong Mạnh khựng lại một chút, khẽ gật đầu: “Ta biết.”

Giang gia xưa kia từng có một vị đại tiểu thư. Đáng tiếc, năm nàng mười lăm tuổi, trong một lần cưỡi ngựa không may rơi xuống vực mà mất.

“Ta mới biết gần đây thôi.” Thanh Hoan nghẹn ngào: “Hóa ra ta còn có một người tỷ tỷ chưa từng gặp mặt.”

“Tỷ tỷ ta cái gì cũng giỏi — đọc sách, thêu thùa, cưỡi ngựa, bắn cung… không gì không biết. Ai cũng nói tỷ ấy xuất sắc.”

Giọng nàng dần vỡ vụn: “Ta… ta cảm thấy mình thật vô dụng. Phụ mẫu, huynh trưởng, ai nấy đều rất đau lòng, nhưng không ai chịu kể với ta một lời về chuyện của tỷ tỷ. Chắc là họ biết ta không thể nào hiểu nỗi đau của họ.”

“Còn có... hôm nay tẩu tẩu ngất xỉu, ta chẳng giúp được gì, chỉ biết quýnh quáng lên... Ta...”

Thanh Hoan nuốt nước bọt, giọng đứt quãng như sắp nghẹn đến nơi: “Ta… ta vừa ngốc vừa hay làm bộ, tính tình lại chẳng ra làm sao. Ta không biết mình có thể giúp được gì cho họ nữa. Họ không muốn kể với ta cũng phải thôi.”

“Nhưng ta vẫn thấy khó chịu quá…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc