Nàng khóc rồi.
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ áo, thấm ướt lớp vải bên trong khiến lòng Cố Phong Mạnh cũng trở nên ngổn ngang.
Hắn khẽ cau mày, lóng ngóng giơ tay lên, học theo dáng vẻ mẫu thân khi còn sống, vụng về vỗ nhẹ lưng nàng.
Thanh Hoan rốt cuộc không kìm được nữa, vùi mặt lên vai Cố Phong Mạnh khóc đến tê tâm liệt phế: “Còn nữa… ta muốn giúp Cố Phong Mạnh... Hắn lúc nào cũng ủ rũ, ta không muốn thấy hắn như vậy…”
Ánh mắt Cố Phong Mạnh khẽ động: “Ngươi không phải ghét hắn sao?”
Thật ra, Cố Phong Mạnh vẫn luôn hiểu rõ, nàng luôn né tránh hắn, không thích hắn.
Hắn biết nàng là kiểu tiểu cô nương thích được người ta nuông chiều, dỗ dành.
Còn hắn, mỗi lần đến gần nàng đều không nhịn được mà buông mấy lời tổn thương, chọc nàng tức giận.
Bởi lẽ, chỉ khi ấy, nàng mới chịu để ý đến hắn.
Bởi lẽ, hắn vốn chẳng biết phải quan tâm người khác như thế nào.
Người từng quan tâm hắn lại là người đã đánh, mắng, sỉ nhục hắn.
Cho nên, hắn không biết yêu thương là gì.
Trên lưng, Thanh Hoan khẽ “ừm” một tiếng, vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng: “Không thích hắn thật, nhưng mà—”
“Ta không muốn hắn buồn như vậy.”
Làn váy mỏng theo gió lướt qua, khẽ quấn lấy cổ tay Cố Phong Mạnh. Hắn liền ôm nàng chặt hơn, như muốn giữ lấy cả gió trời trong tay mình.
Đêm ấy, Cố Phong Mạnh không ngủ, một mình ngồi trên bậc thềm hồi tưởng về mười năm trước.
Khi ấy, hắn cũng từng là một tiểu oa nhi hiên ngang, không ưu không sầu.
Phụ thân dạy hắn luyện công, mỗi lần bị thương trở về, mẫu thân đều đau lòng không thôi, luôn tự tay bôi thuốc cho hắn. Ngay cả trưởng tỷ lúc đó cũng chưa đến mức lạnh nhạt như bây giờ. Mỗi lần nàng từ biên cương hồi kinh đều sẽ mang theo những món đồ chơi thịnh hành nhất về cho hắn.
Nơi Bắc Cương gió cát mịt mù, nhưng hắn sống vẫn rất tự do tự tại.
Nhưng rồi, tất cả đều kết thúc vào cái ngày quân Cố gia bại trận. Mẫu thân tử trận nơi sa trường, còn hắn và phụ thân bị bắt ngay trong đêm.
Khi ấy hắn mới sáu tuổi. Sáu tuổi đã phải đối mặt với đao kiếm, sinh ly tử biệt, vậy mà vẫn chưa từng một lần cúi đầu.
Thủ lĩnh quân địch là kẻ điên. Gã nói, chỉ cần hắn tự tay giết phụ thân thì sẽ tha cho một người sống sót.
Hắn làm sao có thể xuống tay với phụ thân mình?
Nhưng trưởng tỷ khi đó đang khó sinh, toàn thân đẫm máu, đau đớn quằn quại. Trong bụng còn có một tiểu hài tử chưa kịp nhìn thấy thế gian tươi đẹp này.
Hắn có tội. Hắn giết cha, là tội nhân thiên cổ.
Nhưng hắn phải sống, phải vực dậy Cố gia.
Trưởng tỷ hận hắn, nhưng không giết hắn. Thậm chí, trước mặt người ngoài còn nhiều lần ra mặt bảo vệ hắn. Bởi vì nàng cần hắn, cần một người mang danh nghĩa trưởng tử Cố gia để chống đỡ gia tộc này, cho dù chỉ là hư danh.
***
Trước khung thêu, Thanh Hoan tay quấn đầy chỉ, thở dài lần thứ 108 rồi dứt khoát ném cả khung thêu sang một bên, ngã vật xuống giường, “Cố Phong Mạnh muốn cái dây buộc tóc gì mà khó thêu thế chứ! Ta mặc kệ, không làm nữa!”
Ngọc Noãn ngồi bên cạnh phì cười: “Tiểu thư bớt giận, sau này người còn phải tự tay thêu giá y nữa đó.”
Thanh Hoan nhăn mặt: “Sao cứ phải là nữ tử thêu giá y? Không thể để nam tử tự thêu hỷ phục rồi tiện thêu cho ta luôn sao?”
Ngọc Noãn nhịn cười trêu chọc: “Nếu tiểu thư chọn trượng phu, e rằng phải chọn người giỏi thêu thùa nữa rồi.”
Hai người đang nói chuyện cười đùa ríu rít, bỗng, Thanh Hoan nghe thấy phòng bên truyền tới tiếng động. Biết Cố Phong Mạnh đã về, nàng đảo mắt một vòng liền thuần thục trèo sang viện hắn.
Chuyện trèo tường đối với Giang Thanh Hoan xưa nay mà nói đã thành thạo đến độ không phát ra nổi một tiếng động. Chẳng ngờ lần này, vừa mới leo được một nửa, nàng đã trông thấy Cố Phong Mạnh khoanh tay đứng ngay phía dưới.
“Giang Thanh Hoan, trèo tường phát nghiện rồi hả?”
Chưa kịp nghĩ xem nên cãi lại thế nào, chân nàng đã hụt bẫng, cả người mất thăng bằng nghiêng hẳn về phía trước.
Cố Phong Mạnh vốn đứng ngay bên dưới, thấy vậy liền bình tĩnh vươn tay đón lấy.
Thanh Hoan xoay người, cười hì hì nhảy xuống: “Ngươi không phải nhờ ta thêu dây buộc tóc sao? Nhưng ta không biết nên thêu dài như nào, đành đến đo cho chuẩn xác một chút.”
“Coi như còn có chút lương tâm, nhớ lời mình nói.”
Giang Thanh Hoan trí nhớ kém nổi tiếng, chuyện nay nhớ mai quên bình thường như cơm bữa. Lần này nàng còn nhớ được đúng là khiến Cố Phong Mạnh có phần kinh ngạc.
Tay trái cầm thước đo, tay phải giấu một chiếc kéo nhỏ trong tay áo. Nàng làm ra vẻ chuyên chú đo đạc, kỳ thực trong lòng đang rục rịch tính toán, chờ cơ hội để thuận tiện ra tay cắt trộm một sợi tóc.
Thấy nàng loay hoay nửa ngày chưa xong, Cố Phong Mạnh nhíu mày, cuối cùng vẫn là ngồi xuống ghế đá trong sân thong dong chờ đợi. Giang Thanh Hoan đứng phía sau, vừa nín thở vừa cân nhắc nên xuống tay chỗ nào mới không bị hắn phát hiện.
Tóc da là thân thể mẹ cha ban cho, tuyệt đối không thể tùy tiện cắt bỏ.
Nếu để Cố Phong Mạnh biết nàng lén lấy tóc hắn, hậu quả thế nào, nàng thực không dám nghĩ tới.
Đang định ra tay, bỗng, một quả thanh mai từ đâu bay tới, “bộp” một tiếng rơi trúng đầu Cố Phong Mạnh.
Hắn nhíu mày, theo phản xạ quay đầu lại.
Thanh Hoan giật thót, tay run lên, suýt nữa cắt lệch. Nàng lập tức giấu chiếc kéo ra sau lưng, mặt trưng ra vẻ vô tội: “Sao vậy?”
Cố Phong Mạnh nhìn nàng một cái: “Chỉ là một quả thanh mai rơi trúng đầu ta, ngươi hoảng cái gì?”
Nói rồi hắn xoay người đứng bật dậy.
“Ta, ta có hoảng đâu!”
“Ngươi giấu gì sau lưng?”
Khóe miệng Thanh Hoan khẽ giật, mắt lấm lét không dám nhìn thẳng. Cố Phong Mạnh nhìn một cái liền biết có chuyện mờ ám. Hắn hừ một tiếng, tay nhanh như chớp giật lấy vật giấu sau lưng nàng.
Lưỡi kéo sắc bén cứa vào da thịt, trong nháy mắt, máu tươi lập tức trào ra.
Thanh Hoan kinh hãi: “Buông tay mau!”
Cố Phong Mạnh chẳng những không buông, ngược lại còn nắm chặt hơn. Lưỡi kéo cứ thế cắm sâu vào da thịt, cơn đau nhói truyền thẳng đến tim, vậy mà hắn lại cong môi bật cười: “Ngươi định dùng cái này để giết ta sao?”