“Ngươi điên à?” Thanh Hoan đưa tay nắm lấy cổ tay Cố Phong Mạnh, cố kéo ra.
Thấy nàng ra sức giằng, Cố Phong Mạnh sợ cây kéo trong tay mình làm nàng bị thương, cuối cùng chỉ đành buông tay.
“Ta chỉ muốn lấy một sợi tóc của ngươi thôi.” Giọng nàng nhỏ đi, mang theo chút hờn dỗi không dễ nhận ra.
Cố Phong Mạnh nhặt kéo lên, tự mình cắt một sợi tóc dài nhất đưa cho nàng. Trước khi đưa còn cố ý nhéo mặt nàng như trừng phạt: “Nói sớm có phải hơn không? Hành xử cứ như thích khách vậy.”
“Ta tưởng ngươi sẽ không cho ta.” Thanh Hoan xoa xoa bên má bị nhéo đau, lấy từ túi ra một lọ kim sang dược. Nàng kéo tay hắn lại, nhẹ nhàng đổ thuốc lên miệng vết thương.
Cố Phong Mạnh bị đau bất ngờ kêu lên một tiếng: “Không bị kéo của ngươi dọa chết thì cũng sắp bị thuốc này hành chết rồi!”
“Biết đau thì đừng làm mấy chuyện nguy hiểm nữa.” Thanh Hoan phồng má, cúi người thổi nhẹ lên vết thương.
Người thường ngày kiêu ngạo như Giang Thanh Hoan, vậy mà lúc này lại cúi người chỉ để thổi vết thương cho hắn.
Nhớ lại đêm qua, trong lúc say, nàng vô tình thổ lộ rằng mình không muốn thấy hắn buồn.
Nàng thực sự để tâm đến hắn.
Nhưng, chỉ trong chớp mắt, Cố Phong Mạnh đã định thần lại. Hắn tự nhủ, Giang Thanh Hoan chẳng qua là mềm lòng, thấy ai bị thương cũng không nỡ bỏ mặc.
“Giang Thanh Hoan, ngươi còn muốn cái gì nữa?”
“Hả?”
Cố Phong Mạnh thu tay về, thầm nhắc nhở bản thân không được sa vào thoáng ôn nhu ngắn ngủi kia. Hắn nhìn nàng, giọng trầm thấp: “Hiện tại ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi.”
Giờ phút này, dù nàng có muốn lấy mạng hắn, hắn cũng sẽ vui vẻ dâng tặng.
Thanh Hoan cho rằng hắn nói đùa, liền cong môi hùa theo: “Ta còn muốn một giọt máu ở đầu ngón tay của ngươi.”
Cố Phong Mạnh không nói hai lời liền cầm dao rạch nhẹ ngón tay, để một giọt máu nhỏ vào chiếc bình sứ nàng đã chuẩn bị từ trước.
Lại thêm một lần, hắn vì nàng mà bị thương.
“Còn muốn gì nữa không?”
“Còn có... một giọt nước mắt.”
Cố Phong Mạnh rũ mắt: “Cái đó, ta không cho được.”
Không phải không muốn cho, mà là hắn đã không còn nước mắt để cho nữa rồi. Từ mười năm trước, hắn đã khóc cạn nước mắt của cả một đời người.
Nhìn vết thương trên tay Cố Phong Mạnh, Thanh Hoan cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác. Nàng cúi đầu, dặn dò từng chữ: “Đừng để vết thương dính nước, cũng đừng ăn đồ cay, sẽ để lại sẹo. Mà để lại sẹo thì khó coi lắm.”
Cố Phong Mạnh hừ nhẹ: “Phiền chết đi được. Ngươi mau đi đi, kẻo Giang huynh lại tới tìm ta tính sổ.”
Thanh Hoan trèo được nửa chừng thì đột nhiên quay đầu lại, giơ cao sợi tóc và bình sứ nhỏ trong tay, mỉm cười rạng rỡ: “À đúng rồi, cảm ơn ngươi đã cho ta những thứ này nhé. Trong nhà sắp làm canh thịt viên, hôm nay coi như ngươi biết điều, ta sẽ bảo Ngọc Noãn mang cho ngươi một bát!”
Nói xong liền biến mất sau bức tường.
Cố Phong Mạnh vừa cong môi xoay người liền bắt gặp Tân Sinh đi ngang qua, lập tức thay đổi thái độ: “Ta mới chẳng thèm cái canh thịt viên của nàng ta! Lát nữa Ngọc Noãn mang tới thì ngươi ăn đi!”
Tân Sinh ngoài mặt ngoan ngoãn đáp “Vâng”, xoay lưng liền trợn mắt: Công tử, người không soi gương à? Khóe miệng sắp nhếch lên tận trời rồi kìa!
***
Thanh Hoan ngồi xổm trên cành cây, cẩn thận quan sát từng quả thanh mai chín mọng, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó khác lạ. Rõ ràng quả nào quả nấy đều đỏ au căng bóng, nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng, vậy mà chẳng có lấy một quả rơi xuống.
Nàng nhíu mày, hồi tưởng lại lúc mới quay về sân này, dường như năm nào cũng thế. Quả chín thì có chín, nhưng chỉ yên phận nằm trên cành, chưa từng có quả nào tự rơi xuống.
Thật lạ.
Thanh Hoan vén váy trèo lên, ghé sát mặt nhìn từng quả. Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy gì đặc biệt.
Chẳng lẽ thật sự là do nàng mệnh tốt nên cây cối cũng phá lệ hiểu chuyện, biết nàng háu ăn nên tự mọc ra loại quả to tròn hợp khẩu vị?
Ngọc Noãn vừa bước chân vào viện đã bắt gặp cảnh tiểu thư nhà mình ngồi vắt vẻo trên cây liền vội vàng thúc giục: “Tiểu thư! Sao người lại leo lên đó? Mau xuống đi, coi chừng ngã bây giờ!”
“Ngọc Noãn, ngươi có cảm thấy thanh mai ở viện ta có điểm nào không giống với nơi khác không?”
“Tiểu thư, ngươi biết rồi?”
“Biết? Biết cái gì?”
Thấy Ngọc Noãn im lặng không đáp, Thanh Hoan liền ráo riết truy hỏi không buông: “Sao thế? Ngươi không thấy gì lạ thật à?”
Ngọc Noãn trầm mặc một hồi rồi khẽ thở dài. Tiểu thư nhà nàng thì suy nghĩ cởi mở, còn Cố công tử lại không phải kẻ thích nói nhiều. Nàng thân làm nha hoàn, nhiều chuyện cũng không tiện xen vào. Nhưng giờ tiểu thư đã hỏi thì nàng cũng chẳng buồn giấu thêm.
“Tiểu thư, người thật không nhận ra sao? Cùng là một cây thanh mai, nhưng quả ở viện chúng ta lại to và ngọt hơn bên viện Cố công tử. Người không thấy có điểm gì bất thường à?”
Thanh Hoan bị những lời của Ngọc Noãn làm cho hơi sững người.
“Trước khi tiểu thư dọn tới sân này, đầu xuân năm nào, Cố công tử cũng đi mua cả một xe thanh mai, sau đó dùng hồ nhão gắn từng quả lên cành.”
“Cả một cây thanh mai ba nghìn quả đều là Cố công tử tự tay gắn lên.”
Trước mắt Thanh Hoan vừa hay là một cành cây còn dính hồ nhão, lớp hồ trắng chưa khô hẳn, kéo theo một quả thanh mai đang chờ chực rơi xuống.
Năm nay nàng về sân đột ngột, cho nên những quả thanh mai ấy chắc hẳn vừa mới được dán lên không lâu.
“Tiểu thư, Lâm tiểu thư vừa đến, hiện đang chờ người trong phòng khách.”
“Biết rồi, ta đến ngay.”
Nàng thu hồi ánh mắt rồi nhảy khỏi cây. Cây thanh mai trong viện tán lá sum suê, từng quả chín mọng đong đưa theo gió, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn giấu đi mà nuôi cả đời.
***
Trong phòng khách, Giang phu nhân đang tiếp chuyện cùng Lâm Trĩ Ngư. Vừa thấy Thanh Hoan đến, bà liền khéo léo tìm cớ rời đi, để hai cô nương có không gian trò chuyện.
Thanh Hoan đặt lọ sứ nhỏ cùng sợi tóc đen xuống trước mặt Lâm Trĩ Ngư, nói đầy vẻ thành tựu: “Chuyện là như vậy đó, chỉ còn thiếu mỗi nước mắt của Cố Phong Mạnh là đủ bộ.”
“Vậy sao lúc ấy muội không dứt khoát mặc kệ, chọc cho hắn khóc một trận?”
“Muội, muội không phải kiểu người đó!” Thanh Hoan hơi đỏ mặt, lí nhí biện minh: “Muội chỉ là… chỉ là muốn đường đường chính chính lấy được nước mắt hắn thôi.”
Nàng càng nói càng nhỏ, đến cuối thì gần như không nghe rõ.
Lâm Trĩ Ngư nhìn nàng đầy nghi hoặc: “Giang Thanh Hoan, muội không bình thường. Muội mềm lòng rồi có phải không? Không nỡ xa hắn?”