Lý phu nhân giận đến xỉu tại chỗ.
Khi việc truyền đến tai Cố Phong Mạnh, hắn đang ngồi đọc kinh sử. Kỳ thực, đọc mà chẳng vào đầu, mắt thì dán vào giấy nhưng hồn vía sớm đã theo gió bay ra ngoài cửa sổ. Vừa mới ló đầu ra ngoài đã bắt gặp Giang Thanh Hoan đang ngồi chơi xích đu dưới giàn hoa.
“Giang Thanh Hoan, chuyện Lý gia là do ngươi làm đúng không?”
“Đúng vậy.” Nàng khoanh tay, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Ta còn thuê người đến Lý phủ, ngày nào cũng thay phiên nhau đứng trước cửa mà la hét.”
Cố Phong Mạnh nhảy xuống tường, sắc mặt khẽ biến: “Thật à?”
Nàng hơi chột dạ, nhỏ giọng chống chế: “Ai bảo hắn khi dễ ta trước, ta còn chưa làm quá đâu.”
“Ý ta là ngươi nên làm quá thêm chút.” Cố Phong Mạnh mở lòng bàn tay ra, bên trong là một mảnh giấy nhăn nhúm có chữ trẻ con non nớt: “Thái tử ca ca cầu phụ hoàng, cho nên phụ hoàng tha cho Lý gia, không bắt Lý Hồi Chu chịu cung hình, chỉ đày đi ba năm.”
Vừa nhìn là biết bút tích Ngũ hoàng tử.
Thanh Hoan đọc tới dòng cuối, lặng người mất mấy giây. Nàng tức giận xắn tay áo: “Ta phải đi lộng chết hắn!!!”
Cố Phong Mạnh đốt tờ giấy, nhàn nhạt nói: “Vô ích thôi. Thái tử từ trước đến nay công chính liêm minh, lần này ra mặt cầu xin đủ biết đã hạ quyết tâm. Ngươi có đi cũng chẳng thay đổi được gì.”
“Vậy phải làm sao!” Thanh Hoan giậm chân, “Chẳng lẽ cứ để tên vô sỉ kia thế mà chạy thoát?”
Chỉ lưu đày ba năm thì nhẹ nhàng với hắn quá rồi!
Cố Phong Mạnh liếc nàng, giọng hạ xuống: “Cách thì có, chỉ xem ngươi có dám không.”
“Cách gì?”
Hắn dựa vào thân cây, khẽ cúi đầu: “Ngày mai Lý Hồi Chu bị áp giải, ta sẽ đuổi theo, bắt hắn lại. Ngươi muốn hắn chịu khổ thế nào, ta đều có thể làm được. Nhưng trước đó, ngươi phải làm giúp ta một chuyện.”
Yết hầu hắn khẽ động, giọng khàn khàn: “Hôn ta.”
Giang Thanh Hoan trừng mắt, chỉ tay vào hắn lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…”
Cố Phong Mạnh gạt tay nàng, thản nhiên nói: “Không phải ngươi nói giữa chúng ta có nghiệt duyên sao? Nhỡ ta đi giữa đường bị cái nghiệt duyên kia bắt về rồi tha cho Lý Hồi Chu thì sao?”
Gần đây, Giang Thanh Hoan rất sùng bái thần phật, nghe thế lập tức lo ngay ngáy.
Xem ra chỉ còn cách đi theo Cố Phong Mạnh. Nhưng việc này có hơi mạo hiểm, phụ mẫu chắc chắn sẽ không đồng ý.
Tính tới tính lui, chuyện này cũng không phải kiểu trốn ra ngoài uống vài chén rượu rồi về. Nếu lén trốn đi, dăm ba ngày không thấy bóng, phụ mẫu thế nào cũng phát hiện!
“Ngươi vì sao lại giúp ta?” Thanh Hoan cảnh giác hỏi: “Có phải… có phải ngươi có ý đồ gì khác không?”
Cố Phong Mạnh tức đến bật cười, gõ nhẹ lên trán nàng: “Đừng đem ta so với mấy kẻ ăn chơi đầu óc phẳng lì kia. Khi đó ta giúp ngươi là do não bị chập mạch! Giờ ta với ngươi ngồi chung một thuyền, nếu Lý Hồi Chu quay về báo thù, ta chẳng phải cũng bị vạ lây sao? Thế nên phải ra tay trước, chiếm thế thượng phong.”
“Cũng đúng.” Thanh Hoan gật đầu nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật ra cũng không nhất thiết phải hôn, ta thấy nắm tay cũng được rồi.”
Dứt lời, nàng liền nhanh như chớp cầm lấy tay hắn.
Cố Phong Mạnh nhắc lại: “Nghĩ thử xem, lần trước ngươi lẻn vào phòng ta, ôm một cái liền trừ ba ngày hảo cảm. Lần này mà hôn, ít cũng mất bảy ngày.”
Thanh Hoan đỏ mặt: “Ngươi sau này nói mấy chuyện đó có thể đừng thêm mắm dặm muối được không?”
Ôm thì ôm, lại còn lẻn vào phòng ta… Nghe cứ như nàng là đồ háo sắc không biết xấu hổ vậy!
Nàng lấy hết can đảm hít sâu một hơi, cứng nhắc bước đến trước mặt Cố Phong Mạnh, nhón chân, nhưng chỉ miễn cưỡng chạm tới chóp mũi hắn.
“Ta với không tới, ngươi…” Nàng ngó một vòng rồi chỉ vào chiếc xích đu: “Ngồi xuống đi.”
Xích đu so với vóc người Cố Phong Mạnh mà nói có hơi nhỏ, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Từ trước đến nay đều là hắn cúi đầu nhìn nàng, lần này thì ngược lại. Thanh Hoan đưa tay nâng mặt hắn lên, nhưng đến lúc thật sự phải hôn thì lại luống cuống, không biết bắt đầu từ đâu, chỉ đành nghiêng trái rồi lại nghiêng phải.
Cố Phong Mạnh bị nàng xoay tới xoay lui, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Giang Thanh Hoan, ngươi coi mặt ta là cục bột à?”
“Câm miệng! Ta không hay hôn người khác, đương nhiên phải xét kỹ một chút.” Nàng vừa nói xong, Cố Phong Mạnh quả nhiên im bặt.
Trước kia, nàng từng thấy huynh trưởng và tẩu tẩu hôn nhau. Là như thế nào ấy nhỉ?
Nghĩ một hồi, nàng rụt rè ghé sát, đặt lên trán hắn một nụ hôn.
Cố Phong Mạnh siết chặt tay áo, trong lòng dấy lên suy nghĩ được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc. Tiếc là cảnh xuân vừa chớm nở đã có người cắt ngang.
“Giang Thanh Hoan! Muội đang làm gì đấy!”
Giang Hạc An mặt mũi vặn vẹo đứng trước cửa viện, ánh mắt như sắp phun ra lửa mà nhìn hai người.
Tuy biết Cố Phong Mạnh có ý với muội muội nhà mình từ lâu, nhưng hắn không ngờ cải trắng nhà hắn lại dễ dàng bị heo ủi mất* như thế!
Hơn nữa, hắn thực không ưa nổi cái con heo này, vẫn luôn bắt nạt cải trắng nhà mình!
Thanh Hoan xưa nay vốn sợ huynh trưởng, nay bị bắt tại trận, lanh lợi như nàng cũng nghẹn lời.
Giang Hạc An vốn không tin chuyện quỷ thần, càng không tin mấy lời thoái thác kiểu “nữ thần”, “nghiệt duyên”, “trừng phạt”...
“Vừa rồi ta bị bụi vào mắt,” Cố Phong Mạnh bình thản nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “nên mới nhờ Giang nhị tiểu thư thổi giúp.”
Giang Hạc An đen mặt. Cái lý do này tuy chọc giận, nhưng nhìn tình hình vừa rồi, rõ ràng là ngươi tình ta nguyện. Hắn dù gì cũng là ca ca, không thể khiến muội muội mình mất mặt trước người có khả năng trở thành phu quân tương lai được.
Giang Hạc An hừ nhẹ một tiếng: “Hôm nay mẫu thân đích thân xuống bếp, sai ta gọi muội về dùng bữa, tiện thể kiểm tra công khóa.”
“Muội đói gần chết rồi.” Thanh Hoan ôm bụng làm nũng: “Ăn xong học cũng chưa muộn mà~ Muội muốn nếm thử tay nghề của mẫu thân ngay bây giờ!”
“Ừ.” Giang Hạc An vốn định lôi muội muội đi ngay, nhưng nghĩ ngợi một chút lại quay đầu nhìn Cố Phong Mạnh, giọng trầm thấp: “Mẫu thân hôm nay cũng nấu canh trăm vị ngươi thích. Nếu Cố công tử không chê, mời cùng về phủ dùng bữa.”
Cố Phong Mạnh nghe vậy, tức thì trong lòng trở nên ấm áp, lập tức theo sát sau Giang Hạc An không rời nửa bước.