Vừa rồi đứng cách quá xa, Thanh Hoan nghe không rõ lời, chỉ lờ mờ đoán được hình như Cố Phong Mạnh vì nàng mà từ bỏ khoa cử, tòng quân.
Nếu lại nợ hắn ân tình, về sau e rằng muốn dứt cũng chẳng dễ.
“Nương nương, chuyện Thanh Hoan gây ra sẽ tự mình gánh lấy, không cần người khác vì ta mà chịu tội. Cố Phong Mạnh tư chất hơn người, bất luận về thi thư hay võ lược đều không thua kém ai. Xin nương nương ngàn vạn lần đừng vì ta mà làm hỏng tiền đồ của chàng.”
Cố Phong Mạnh lặng lẽ nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên Giang Thanh Hoan chịu thừa nhận hắn giỏi. Trong thoáng chốc, một thứ cảm xúc mơ hồ khẽ trỗi dậy, tựa như nỗi chua xót bị đè nén quá lâu, từng chút từng chút chiếm lấy lồng ngực.
Cố Trường Huyên trào phúng nhìn nàng: “Bổn cung còn tưởng ngươi cực kỳ chán ghét hắn?”
Thanh Hoan không phủ nhận: “Đúng là ta chán ghét hắn. Cũng chính vì ghét nên càng không muốn dây dưa, lại càng không muốn mang nợ ân tình. Từ trước tới nay, nếu đã nợ, ta nhất định sẽ trả.”
Nàng là hòn ngọc quý được Giang gia nâng niu trong lòng bàn tay, mấy ân huệ vặt vãnh tự nhiên chẳng để vào mắt. Dù Cố Phong Mạnh từng cứu mạng nàng, nàng cũng chỉ nghĩ cách hoàn trả, tuyệt không vì thế mà động lòng.
Cố Trường Huyên nhìn bộ dáng vô tư của nàng thì khẽ nhíu mày: “Giang tiểu thư thật sự không biết…”
“Trưởng tỷ!” Cố Phong Mạnh ngắt lời, khẩn thiết nói: “Trời cũng tối rồi, để ta đưa nàng ấy rời cung.”
Một câu nói ra thì chẳng còn đường lui.
Ngoài cửa, Ngũ hoàng tử như đã chờ sẵn, ôm bụng xông vào trong: “Mẫu phi, mẫu phi, bụng con đau quá, cứu con với!”
Tiểu hoàng tử kêu gào đến mức Cố Trường Huyên kinh hoảng, vội ôm con rời đi, căn bản không rảnh quan tâm tới chuyện khác. Trước khi đi còn lén nháy mắt với Cố Phong Mạnh, Cố Phong Mạnh lập tức hiểu ý, thừa lúc hỗn loạn kéo Thanh Hoan rời đi.
Mặt trời dần ngả về phía tây, ánh chiều tà trải dài trên con đường lát đá xanh, kéo theo bóng hai người đổ dài dưới đất.
Thiếu niên gắt gao nắm lấy cổ tay thiếu nữ, hai bộ y sam một đậm một nhạt kề sát, nhìn qua đặc biệt xứng đôi.
Thanh Hoan chân ngắn, theo không kịp bước chân Cố Phong Mạnh. Ban đầu nàng còn định hất tay hắn ra, nào ngờ Cố Phong Mạnh lại chủ động đi chậm, điều chỉnh nhịp chân cho phù hợp với nàng.
“Quan hệ giữa ngươi và Hoàng Quý phi nương nương không tốt à?” Thanh Hoan hơi nghiêng đầu, thận trọng đánh giá sắc mặt người bên cạnh.
Cố Phong Mạnh hơi siết tay, trầm mặc không trả lời.
Bao nhiêu lời muốn nói, đến cuối cùng tan thành hư không. Những chuyện ấy, hắn không thể nói với nàng, chỉ đành vùi sâu trong lòng, tự mình ôm lấy.
Thanh Hoan hừ nhẹ, quay đầu đi, kiêu ngạo nói: “Không nói thì thôi. Ta cũng có bí mật, không thèm nói cho ngươi.”
Thanh âm mềm mại ngọt ngào khiến Cố Phong Mạnh không nhịn được bật cười: “Giang Thanh Hoan, ngươi ấu trĩ như vậy từ khi nào?”
“Ta mới không ấu trĩ!” Thanh Hoan mím môi, hàng mi cụp xuống, lần đầu bày ra vẻ u sầu: “Ta sẽ trưởng thành, sẽ học cách tự mình gánh vác mọi chuyện. Rồi sẽ có ngày, ngươi phải nhìn ta bằng một con mắt khác.”
“Sao đột nhiên lại nói thế? Chẳng lẽ Dư Vãn Vãn lại ức hiếp ngươi?”
“Không phải.”
Miệng thì nói vậy nhưng mắt đã phủ một tầng sương mỏng. Nàng khẽ mím môi, cố kìm nén, vậy mà cuối cùng vẫn không ngăn được một giọt lệ lăn xuống má.
Cố Phong Mạnh thấy nàng khóc thì hoảng, vụng về đưa tay lau nước mắt. Ai ngờ tay hắn dính bùn, vừa chạm vào liền để lại trên gương mặt trắng nõn của nàng hai vệt đen sì.
Hắn bật cười: “Giang Thanh Hoan, ngươi biến thành tiểu hoa miêu rồi.”
Thanh Hoan móc gương đồng ra soi, vừa thấy liền nhăn mặt túm lấy tay áo Cố Phong Mạnh chà loạn lên mặt, “Đều tại ngươi! Lần sau không cho phép ngươi động vào ta nữa!”
“Giang nhị tiểu thư, nói lý chút đi. Hôm nay là ta cõng ngươi về đó.” Hắn lau tay, giúp nàng sửa lại trâm cài sắp rơi, “Về sau nên ăn ít một chút, cõng ngươi nặng muốn chết.”
Thanh Hoan nghiêm túc sờ má: “Nặng thật sao?”
“Ừ.”
“Nặng cỡ nào?”
Cố Phong Mạnh nhìn khuôn mặt đang kề sát mặt mình, đôi mắt sáng rỡ, hai má trắng hồng, đôi môi đỏ mọng.
“Chính là rất nặng.” Nói xong hắn quay mặt đi, ho nhẹ: “Đổi lại là người khác, khẳng định không cõng nổi.”
Thanh Hoan hơi nhíu mày, sau đó liền phản bác: “Do ngươi yếu thì có! Nếu đổi lại là phụ thân ta, chắc đã nói ta nhẹ như bông rồi.”
Giang Quốc Công ngày trẻ văn thao võ lược, tài nghệ song toàn, thậm chí còn từng chỉ điểm công phu cho Cố Phong Mạnh.
“Giang bá phụ lợi hại như thế, vậy ngươi tính sao? Định nhờ ông ấy ra tay dạy cho Lý Hồi Chu một bài học à?”
Với tính cách sủng nữ nhi như mạng của Giang Quốc Công, chỉ sợ Lý Hồi Chu lần này không chết cũng tàn phế.
“Nhìn ta giống hạng người gặp chuyện gì cũng đi mách phụ mẫu sao?”
“Ừm.”
“…”
Thanh Hoan ưỡn ngực, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Ta mặc kệ. Chuyện này ta nhất định phải tự mình giải quyết, không để người nhà vì ta mà lo lắng thêm.”
Cố Phong Mạnh cũng bắt chước nàng ưỡn ngực, hơi nghiêng sang hỏi: “Vậy Giang nhị tiểu thư định giải quyết thế nào?”
Thanh Hoan cười ranh mãnh: “Không cần ngươi lo, ta tự có cách.”
***
Lý Hồi Chu uống rượu trêu ghẹo phi tần khiến Lý đại nhân vì liên lụy mà bị bãi chức. Đã nhiều ngày trôi qua, Lý phu nhân lo sầu đến độ cơm không nuốt nổi.
Bỗng một tỳ nữ hớt hải chạy vào, sắc mặt trắng bệch: “Phu nhân, không hay rồi!”
Lý phu nhân thở dài: “Còn có thể xấu đến mức nào?”
Nhớ năm đó, Lý gia tuy xuất thân bần hàn, nhưng bà vẫn một lòng tin rằng phu quân có chí tiến thủ, bản thân lại khéo thu vén, dẫu không vinh hoa phú quý cũng có thể sống an ổn qua ngày.
Nào ngờ phu quân lại gây chuyện tày đình, bản thân phải đứng mũi chịu sào, lo liệu đủ đường, đến nhi tử cũng chẳng nên thân, vướng vào đại tội tru di cửu tộc.
May mà Thánh Thượng khoan hồng, bằng không, chỉ sợ bà đã sớm bị tống vào ngục.
Nha hoàn kia vẫn đứng đó, vẻ mặt khó coi: “Nô tỳ không biết nói sao cho phải, phu nhân tự ra xem thì hơn.”
Lý phu nhân qua loa chỉnh lại y phục, dặn mình phải bình tĩnh ứng phó. Nào ngờ vừa bước chân ra cửa thì suýt té xỉu.
Trên cửa lớn nhà họ Lý bị người ta viết đầy lời lẽ thô tục bằng sơn đỏ:
“Lý Hồi Chu không có giáo dưỡng.”
“Lý Hồi Chu là kẻ đoạn tụ*, lăn lộn với tiểu quan làm chuyện dơ bẩn!”
<Đoạn tụ: được dùng để chỉ quan hệ đồng tính luyến ái nam>
“Lý Hồi Chu là hàng rẻ tiền! Bỏ vài đồng bạc là có thể gọi tới vui vẻ!”
Người đi đường dừng lại hóng chuyện mỗi lúc một đông, có kẻ còn cố tình vứt bạc xuống đất, châm chọc nói: “Chậc, Lý công tử rẻ thế kia à? Với từng này bạc, ta gọi hắn tới chơi cả trăm lần cũng được! Nào nào, tiểu gia không bạc đãi hắn đâu!”