Oan Gia Thiên Định

Chương 20: Dâm loạn hậu cung

Trước Sau

break

Nói rồi hắn xoay người trèo qua cửa sổ, trở lại gian phòng. Giữa không gian tràn ngập hương thơm kích tình và dư vị hoan ái, hai thân thể trắng nõn đang điên cuồng quấn quýt lấy nhau, tựa như muốn hòa làm một.

Cố Phong Mạnh quay lưng vơ lấy một chén trà rồi ném thẳng vào trong.

“Nếu còn muốn sống thì phải nghe lời ta.”

Trưởng Tôn Ngôn bị chén trà ném trúng, đau điếng nhưng không dám tức giận, chỉ cuống cuồng kéo Thục phi ra sau lưng che chắn, “Ngươi, ngươi... Cố Phong Mạnh?! Ngươi vào đây bằng cách nào?!”

Rõ ràng đã cho người canh gác bên ngoài, sao hắn vẫn xông vào được?

Cố Phong Mạnh ném y phục cho hai người, lạnh giọng ra lệnh: “Đừng hỏi nhiều, mau nhìn ra ngoài xem. Bệ hạ đang đi tuần gần đây, chưa tới nửa khắc nữa sẽ đến nơi. Hai ngươi định thoát tội thế nào đây?”

Trưởng Tôn Ngôn hốt hoảng mang giày chạy ra xem, quả nhiên thấy có bóng người đang tới gần. Hắn sợ đến hồn bay phách lạc, ngồi phịch xuống đất: “A Tuyết, phải làm sao bây giờ?”

Thục phi khoác lớp lụa mỏng, tóc tai tán loạn, vậy mà thần sắc lại không chút dao động nhìn Cố Phong Mạnh: “Cố công tử xin cứ nói thẳng.”

“Trưởng Tôn Ngôn, ngươi đi theo ta. Ta bảo sao thì làm vậy. Thục phi, ngươi dâm loạn cung đình, tội không nhẹ, nhưng nếu muốn sống thì phải nhớ kỹ, ngươi là bị bức ép, hiểu chưa?”

Trưởng Tôn Ngôn lúc này sợ đến kinh hồn bạt vía, chỉ đợi Thục phi gật đầu là lập tức phụ họa theo: “Được, được! Nhất định làm theo lời ngươi!”

Thục phi mặc lại y phục chỉnh tề. Chỉ trong chốc lát, Lý Hồi Chu bất tỉnh nhân sự bị người ta ném vào phòng.

Thục phi nhìn qua Lý Hồi Chu, nháy mắt liền hiểu ra mọi chuyện, cười nhạt: “Ta nói, sao đình này lại có mùi hương lạ thế, thì ra là thứ dơ bẩn ngươi giở trò, định làm nhục cô nương nhà lành.”

“Nếu đã vậy, tội ngươi cũng không oan.”

Ánh mắt nàng khẽ lóe, ngay sau đó không chút do dự xé rách y phục, làm rối tóc, khóc lóc chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu gào thảm thiết: “Bệ hạ, bệ hạ cứu thiếp…”

Hoàng đế và Hoàng Quý phi đang thong thả dạo bước, thấy có bóng người lao tới, Cố Trường Huyên nhíu mày: “Kia là... Thục phi?”

Hoàng đế nheo mắt: “Trong Hạp cung chỉ có Thục phi mới ăn mặc kiểu này, nhưng sao lại chật vật thế kia?”

Thục phi nước mắt giàn giụa, nhào vào lòng Hoàng đế nức nở: “Bệ hạ, có người... ô ô ô... thần thiếp không sống nổi nữa...”

Chỉ cần nhìn nước mắt cùng bộ dạng tả tơi kia, đến cẩu cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Hoàng đế đen như đáy nồi. Khinh nhục phi tần ngay dưới mắt thiên tử, khác nào dội phân lên long nhan? Nỗi nhục này, hỏi thử ai có thể nuốt nổi?

Cố Trường Huyên thấy nàng ta nói mãi không nên lời thì giận dữ: “Không cần khóc! Nói rõ, đã xảy ra chuyện gì?”

“Thần thiếp đứng ngắm hoa, nào ngờ gặp phải Lý công tử đang say rượu. Hắn nói thần thiếp dung mạo kiều diễm, rồi... rồi định giở trò xằng bậy. Thị nữ bên cạnh ngăn cản thì bị hắn đánh ngất. Thần thiếp liều mạng kháng cự, may sao trong lúc giằng co đã đánh ngất được hắn, mới bảo toàn được danh dự.” Thục phi nắm chặt vạt áo Hoàng đế, khóc đến vứt bỏ hình tượng: “Bệ hạ, nếu người chán ghét thần thiếp, không cần thần thiếp nữa, thiếp nguyện gieo mình xuống hồ, lấy cái chết để chứng minh trong sạch. Chỉ mong người vì thiếp mà làm chủ chuyện này!”

Hoàng đế xoa xoa thái dương: “Nàng trước hết...”

Còn chưa dứt lời, Thục phi đã xoay người, như thiêu thân lao xuống hồ nước.

“Mau cứu người!” Cố Trường Huyên ra lệnh cho thái giám, bản thân thì xông vào đình.

Trong phòng nồng nặc mùi rượu, Lý Hồi Chu hôn mê bất tỉnh, đúng y như những gì Thục phi vừa nói.

Nàng đảo mắt quan sát một vòng, chợt thấy trên bệ cửa sổ còn lưu lại dấu chân.

Cố Trường Huyên cau mày. Vừa nghe tin Hoàng đế muốn đích thân tới tra xét liền thuận tay lau đi dấu vết, “Bệ hạ, Thục phi nói không sai, kẻ xấu chính là người này.”

Lý Hồi Chu vì muốn diễn cho thật đã tự mình uống hết hai bầu rượu, cuối cùng say đến bất tỉnh, trở thành bằng chứng không thể chối cãi.

Đến khi bị nước lạnh tạt tỉnh, hắn mới bàng hoàng nhận ra bản thân đang vướng vào tội danh tày trời – dâm loạn hậu cung, chờ bị áp giải vào ngục tra khảo.

Hôm ấy trong ngục, tiếng roi da vang vọng suốt đêm. Cả hành cung vì thế mà náo loạn, yến tiệc đành bỏ dở giữa chừng.

Nhân lúc hỗn loạn, Cố Phong Mạnh đã âm thầm đưa Giang Thanh Hoan tới tẩm cung của Cố Trường Huyên. Hắn biết, trưởng tỷ là người nghiêm cẩn, lời nói có trọng lượng trước mặt Hoàng đế. Chỉ cần giấu người trong cung nàng, vừa có thể tránh tai mắt, vừa khiến người khác không dám tùy tiện bàn tán ra vào.

Xuân dược kích tình tuy mạnh nhưng dễ giải, chỉ cần ngâm nước lạnh một lúc liền tỉnh táo.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Giang Thanh Hoan, hắn liền im lặng quỳ gối trước điện chờ Cố Trường Huyên trở về.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Cố Trường Huyên mới xử lý xong mọi việc.

Vừa bước vào cung, nàng liền bắt gặp cảnh tượng Cố Phong Mạnh quỳ trước thềm điện, áo ngoài ướt sũng, bóng lưng thẳng tắp không lay động.

Mười năm trước, cũng là bóng hình ấy. Khi đó hắn mới năm tuổi, đêm nào cũng lặng lẽ quỳ ngoài điện, chỉ mong được nhìn thấy nàng một lần.

Cho dù hôm ấy trời có mưa như trút nước, hắn sốt cao mê man, nàng cũng chẳng thèm đoái hoài.

Cố Trường Huyên lạnh nhạt: “Ta đã nói với Giang phu nhân, tối nay để Thanh Hoan lưu lại trong cung.”

Cố Phong Mạnh quỳ thẳng người, lần đầu tiên trong ba năm chịu cúi đầu: “Đa tạ trưởng tỷ.”

Cố Trường Huyên lại nói: “Giang Thanh Hoan không xứng làm chủ mẫu Cố gia. Ngươi chọn người khác đi.”

Nàng tra xét sơ lược, biết rõ là Lý Hồi Chu giở trò, muốn cưỡng ép thành thân với Giang Thanh Hoan, nào ngờ hại ngược lên Thục phi.

Mà nàng cũng thừa biết, vì sao Cố Phong Mạnh lại ra tay giúp Giang Thanh Hoan.

Bầu trời chưa tối hẳn, nhưng trong cung âm u đến ngột ngạt. Cố Phong Mạnh cười tự giễu: “Nàng không xứng làm chủ mẫu Cố gia, vậy kẻ giết cha như ta có xứng làm gia chủ không?”

Cố Trường Huyên cắn môi đến rỉ máu, giọng rít qua kẽ răng: “Ta từng vô số lần nghĩ, nếu có thể quay lại mười lăm năm trước, ta nhất định sẽ bóp chết ngươi từ trong tã lót.”

Trái tim Cố Phong Mạnh như bị xé toạc. Thì ra, cho dù có quay lại, trưởng tỷ cũng chỉ muốn giết hắn, chứ không phải là cứu phụ thân.

Hóa ra, nàng lại hận hắn đến thế.

Cố Phong Mạnh đứng dậy, bước đi tập tễnh: “Đa tạ tỷ hôm nay ra tay cứu giúp. Từ nay về sau, ta sẽ không tham gia khoa cử, cũng không tòng quân, trở thành một tên tàn phế vô dụng, đúng như ý tỷ muốn.”

“Chờ đã!” Thanh Hoan từ thiên điện chạy ra. Thân thể nàng tuy vẫn còn yếu, bước chân loạng choạng, nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường: “Nương nương, tất cả đều là lỗi của Thanh Hoan. Xin người đừng trách Cố Phong Mạnh. Nếu muốn phạt, xin cứ phạt ta.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc