Oan Gia Thiên Định

Chương 19: Xuân dược

Trước Sau

break

Cố Phong Mạnh ngồi trên cành cây bên hồ, trong lòng đau nhức âm ỉ mãi không tan.

Cố gia tuy cả nhà trung liệt, công lao hiển hách, nhưng hắn lại không giống vậy.

Trong mắt trưởng tỷ, hắn còn độc ác hơn cả Quỷ Vô Thường dưới địa ngục. Nếu không phải vì hắn là nam đinh duy nhất còn sót lại của Cố gia, chỉ sợ nàng đã sớm bóp chết hắn từ lâu.

“Cửu cửu, người đang nhìn gì thế?” Giọng trẻ con non nớt vang lên từ phía sau kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ. Ngũ hoàng tử ôm chùm nho trong tay, tò mò ngẩng đầu nhìn lên.

Cố Phong Mạnh không buồn quay đầu, thờ ơ đáp: “Không liên quan đến ngươi. Mau về tìm mẫu phi của ngươi đi.”

Lần trước tiểu tử này tới tìm hắn chơi, còn lén rắc phấn hương lên người hắn. Kết quả, Cố Phong Mạnh bị Cố Trường Huyên tát một cái trời giáng.

Ngũ hoàng tử lúng túng cười gượng, giơ chùm nho ra tỏ ý làm lành: “Cửu cửu, người có phải còn giận chuyện mẫu phi ta đánh người không? Ta cho người đống nho này, đừng giận nữa được không?”

Khóe môi Cố Phong Mạnh khẽ nhếch. Hắn ngửa đầu dựa vào thân cây, giọng lãnh đạm: “Một cái tát thôi mà, có gì to tát đâu.”

Mười năm qua, chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt trưởng tỷ là y như rằng, hoặc bị mắng, hoặc bị đánh. Lâu dần cũng thành quen.

Cố Phong Mạnh khép hờ mắt, giọng chậm rãi: “Ngoài này gió lớn, mau quay về đi.”

Ngũ hoàng tử mím môi, lẩm bẩm: “Ta chỉ định ra đây tìm Thanh Hoan tỷ tỷ chơi một lát, nhưng cửu cửu đã nói thế thì ta đành về vậy.”

Đúng lúc Ngũ hoàng tử xoay người định rời đi, một bóng đen bất chợt vụt tới chắn trước mặt. Cố Phong Mạnh giữ chặt vai tiểu hoàng tử, ánh mắt tối sầm: “Giang Thanh Hoan cũng ra ngoài? Nàng ở đâu?”

Ngũ hoàng tử chỉ tay về hướng nam: “Ta thấy tỷ ấy đi về phía đình.”

Khóe môi Cố Phong Mạnh khẽ nhếch, mang theo ý cười xấu xa: “Được, vậy ngươi về trước đi. Cửu cửu giúp ngươi đi gọi Thanh Hoan tỷ tỷ.”

Ngũ hoàng tử không hiểu gì, nhưng từ nhỏ đã nghe lời cửu cửu nên cũng lon ton quay người rời đi.

Giang Thanh Hoan có một tật xấu, cứ đi đường là thích ngắt hoa nhổ cỏ. Nhờ thế mà Cố Phong Mạnh không ít lần lần theo vết hoa rụng mà tìm ra tung tích nàng.

Đình mưa rơi vây mành sa mỏng, chuỗi chuông gió treo dưới mái hiên khẽ rung trong gió. Trên án là một lư hương nhỏ, tàn trầm chưa tắt, khói mỏng vấn vít, hòa cùng mùi hoa nghiền dưới chân tạo thành thứ hương thơm ngòn ngọt, vừa ngửi đã thấy nóng bừng sau gáy.

Đây không phải loại hương bình thường, mà là xuân dược chuyên dùng để trợ hứng phòng the. Khi xưa phụ thân hắn còn chinh chiến sa trường, từng bị kẻ địch dùng mỹ nhân kế, chính là dùng mùi này để mê hoặc.

Trước đình có một cung nữ đang canh gác. Vừa thấy Cố Phong Mạnh bước tới, nàng lập tức biến sắc, vội tiến lên ngăn cản: “Công tử… trong đình có khách quý, không thể tùy tiện xông vào!”

Nhưng lời còn chưa dứt, bên trong đã vọng ra tiếng thở dốc. Một hơi rồi lại một hơi, càng lúc càng dồn dập.

Vốn chỉ định trêu nàng một chút, nào ngờ lại bắt gặp một màn thế này.

Cố Phong Mạnh lặng người tại chỗ, ngực như bị vật nặng đè lên, nghẹn đến mức không sao thở nổi.

Giang Thanh Hoan sao có thể?!

Dù tâm tình Cố Phong Mạnh lúc nãy còn đang tốt, giờ khắc này chỉ vì tiếng thở dốc kia mà nảy sinh sát khí.

Gân xanh trên mu bàn tay Cố Phong Mạnh giật nhẹ. Chỉ một cái vung nhẹ, hắn đã đánh ngất cung nữ trước mặt, nhanh đến mức đối phương không kịp phát ra tiếng kêu. Cố Phong Mạnh định xông vào trong, nhưng cánh tay vừa dơ lên đã khựng lại giữa không trung.

Nếu cứ thế xông vào, liệu nàng có khó xử không? Có trách hắn lỗ mãng, không biết chừng mực không? Liệu nàng có từ đây không thèm để ý tới hắn nữa?

Ngay lúc ấy, ở góc tường truyền đến một tiếng động nhẹ.

Cố Phong Mạnh xoay người, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé đang chật vật bò ra. Đầu tóc rối bời, hai tay lấm lem bùn đất, Giang Thanh Hoan ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen sâu như mực đang nhìn mình chằm chằm dưới mái hiên.

Đôi mắt hắn sâu thẳm, đáy mắt còn chứa vài tia sát khí.

Giang Thanh Hoan ngồi bệt dưới đất, hai má ửng đỏ, đuôi mắt phiếm hồng phủ một tầng nước mỏng. Hô hấp hỗn loạn, giọng nói mang theo chút hoảng hốt: “Cố Phong Mạnh? Sao ngươi lại ở đây?”

Trong đình, tiếng thở dốc lại một lần nữa vang lên. Nhưng thiếu nữ kia rõ ràng đang ở ngay trước mặt hắn, vậy người bên trong là ai?

Cố Phong Mạnh bước lên trước một bước, thân hình cao lớn bao phủ lấy nàng.

Hắn cúi người, ánh mắt trầm xuống: “Câu đó lẽ ra phải để ta hỏi mới phải.”

Có lẽ vì quá quen thuộc, Thanh Hoan lập tức nhận ra giọng điệu của Cố Phong Mạnh có gì đó không ổn.

Nhưng nàng không còn hơi sức đâu mà để tâm nữa. Bị xuân dược thiêu đốt đến đầu óc quay cuồng, nàng chỉ còn biết hướng ánh mắt về phía Cố Phong Mạnh cầu cứu.

Thanh Hoan gắng gượng thân thể nóng rực, yếu ớt chỉ vào bên trong đình, nói: “Có người lừa ta tới đây. Ta vừa thấy không ổn liền trèo cửa sổ chạy ra. Sau đó… thì có người vào.”

Nói ra cũng xấu hổ, người bên trong không phải cung nữ hay thị vệ gì, mà là Thục phi và một vị công tử thế gia.

Dựa vào cung yến mà gặp nhau, vừa trò chuyện mấy câu đã đè ra mây mưa, mặn nồng khó tả.

Cố Phong Mạnh hít sâu một hơi, cố đè nén cơn giận đang cuộn trào trong ngực: “Biết ai muốn hại ngươi không?”

“Không biết.”

Vừa dứt lời, Thanh Hoan đã không trụ nổi, ngã nhào về phía trước.

Cố Phong Mạnh nhanh tay đỡ lấy. Trong thoáng chốc, thân hình nóng bỏng mềm mại kia liền rơi gọn vào lòng hắn.

Cố Phong Mạnh dù ngày thường ngông cuồng phóng đãng đến đâu, giờ phút này cũng không dám động đậy. Cả người như bị điểm huyệt, đầu óc trống rỗng, chỉ còn nghe tiếng tim mình đập rộn lên giữa thinh không.

Hắn khẽ cúi đầu, đặt cằm nàng tựa lên vai mình. Đang định bế nàng rời đi thì khóe mắt bất chợt liếc thấy một bóng người quen thuộc.

Lý Hồi Chu.

Mặt hắn đỏ bừng vì rượu, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo đến lạ thường.

Ngay lúc ấy, giọng nói mềm như lụa vang bên tai: “Cố Tiểu Nhị... ta khó chịu quá...”

Một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt Giang Thanh Hoan, men theo gò má chảy xuống cổ, rồi trượt dài đến tận xương quai xanh, đến lau cũng chẳng còn sức.

Cố Phong Mạnh chưa từng thấy dáng vẻ này của nàng. Hắn đặt nàng tựa vào góc tường, cởi áo ngoài trải dưới thân rồi cúi người nói nhỏ: “Chờ ta một lát.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc