Oan Gia Thiên Định

Chương 18: Gài bẫy

Trước Sau

break

Cố Phong Mạnh che bên mặt bị đánh, bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Giang Thanh Hoan, chính ngươi nghĩ chuyện không sạch sẽ, đừng đổ lên đầu ta.”

Thanh Hoan chống nạnh, hùng hồn tuyên bố: “Ha! Dù trời có sập, ta cũng thề không ôm ngươi thêm lần nào nữa!”

Tuyệt đối không!

***

Mấy hôm sau, Hoàng thượng hạ chỉ mở yến, triệu tập văn võ bá quan cùng các danh môn vọng tộc vào cung dự tiệc.

Lúc nghe được tin này, toàn thân Thanh Hoan như bị điện giật. Ngoài mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, kỳ thực trong lòng đã mềm oặt như bún thiu.

Cố Phong Mạnh là đệ đệ ruột của Hoàng Quý phi, hắn đương nhiên không thể vắng mặt.

Giang phu nhân rót cho Giang Quốc Công một chén trà nóng, “Nhà khác được mời thì không nói, sao đến cả Lý gia cũng có thể vào cung dự yến chứ?”

Lý đại nhân chẳng qua chỉ là một Thị lang, chức quan không cao, theo lẽ thường tuyệt không có tư cách vào cung dự tiệc.

“Mấy ngày nay Lý thị lang có công giúp Thái tử xử lý vụ án ở Tiêu Đông. Nghe đâu Thái tử rất coi trọng hắn.” Giang Quốc Công không hề kiêng dè nhắc đến chuyện triều chính trước mặt nữ quyến.

Thanh Hoan hơi sững người: “Ý phụ thân là... Lý gia bây giờ đã dựa vào thế lực của Thái tử?”

Giang phu nhân vuốt tóc con gái, dịu giọng trấn an: “Con yên tâm, mặc kệ Lý gia kia thế lực lớn mạnh cỡ nào, nương cũng tuyệt đối không để con chịu ủy khuất.”

Giang Thanh Hoan rúc vào lòng mẫu thân, vô tình nhìn thấy khóe mắt bà đã in vài vết chân chim, quay sang lại thấy hai bên thái dương của cha tóc đã điểm bạc.

Nàng sắp đến tuổi cập kê, không thể cứ mãi để phụ mẫu vì mình mà lo lắng thêm nữa.

Chuyện lần này, nàng phải tự mình giải quyết.

***

Ngày hôm sau chính là cung yến.

Thanh Hoan mặc một bộ váy lụa vân tơ màu lam nhạt, tóc vấn cao, cài trâm ngọc xanh biếc, dung mạo nhã nhặn, thần thái đoan trang.

Không biết là trùng hợp hay có người cố tình sắp đặt, nàng vừa an vị đã trông thấy Cố Phong Mạnh ngồi ngay đối diện.

Hôm nay, hắn thu bỏ dáng vẻ lười nhác thường ngày, vận một thân trường bào màu xanh nhạt. Màu sắc không khác váy nàng là bao, nếu không biết còn tưởng hai người hẹn mặc đồ đôi.

Lý Hồi Chu ngồi gần đó, tay đã siết chặt thành quyền.

Đôi gian phu dâm phụ làm ra loại chuyện hạ tiện như thế này mà không thấy xấu hổ chút nào sao?

Chẳng trách nàng mãi không chịu định thân, thì ra sớm đã cùng Cố Phong Mạnh vụng trộm qua lại.

Nếu không phải còn cần Giang Thanh Hoan, hắn đã sớm vạch trần chuyện dơ bẩn này ra giữa toàn dân thiên hạ, khiến nàng thân bại danh liệt, người người phỉ nhổ.

“Công tử.” Mâu Xuân vừa rót rượu vừa dịu giọng khuyên nhủ: “Chuyện nhỏ nếu không nhẫn, ắt sẽ hỏng việc lớn. Xin người bớt giận, đừng để kẻ khác thừa cơ.”

“Bên kia phái người tới báo, mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa. Chỉ cần Giang tiểu thư thật sự cùng công tử phát sinh quan hệ, đến lúc đó, trước mặt bao người, Giang gia vì thể diện ắt sẽ phải thuận gả.”

Lý Hồi Chu hơi lưỡng lự: “Làm vậy liệu có trái với đạo làm quân tử không?”

“Công tử là người hiền lành,” Mâu Xuân mềm giọng, “nhưng chuyện hôn sự giữa người và Giang tiểu thư không thể kéo dài thêm nữa.”

“Được.” Lý Hồi Chu khẽ gật đầu, đáy mắt ánh lên một tia độc ý, “Chuyện này cũng không thể trách ta. Nếu nàng chịu ngoan ngoãn nghe lời một chút, ta nào cần dùng đến hạ sách này.”

***

Cung yến bắt đầu.

Hoàng đế lên ngôi khi còn niên thiếu, nay đã gần tứ tuần, gương mặt hiền hòa, tướng mạo đôn hậu.

Ngồi bên trái là Thái tử, bên phải là Hoàng Quý phi – Cố Trường Huyên.

Cố Trường Huyên là trưởng nữ của nhà họ Cố. Năm xưa từng theo chân đại tướng quân Cố gia chinh chiến sa trường, không chỉ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung mà tính tình còn cứng cỏi, không thua gì đấng nam nhi.

Mười năm trước, khi Bắc Hách tấn công Đông Hạ, lương thảo bất ngờ gặp sự cố. Chính Cố Trường Huyên khi ấy đã kéo theo bụng bầu, thân chinh hộ tống lương thảo, tự mình ra trận giết địch.

Nghe đồn quân Bắc Hách tàn bạo, tù binh rơi vào tay chúng chẳng mấy ai sống sót. Ấy vậy mà Cố Trường Huyên vẫn sống sót trở về, thậm chí còn sinh hạ Ngũ hoàng tử ngay trong ngục.

Chỉ tiếc, đại tướng quân Cố gia cùng ba mươi hai mạng người trong phủ đều bỏ mạng nơi biên ải. Kể từ ấy, Hoàng Quý phi không còn cười nói như trước, ngày ngày u uất, tính khí cũng dần trở nên nóng nảy thất thường.

Đối với đệ đệ ruột là Cố Phong Mạnh, nàng lại càng lạnh nhạt. Ngoài những lúc lên triều, còn lại đều coi hắn như không khí.

Hôm nay nàng vận một thân cung phục đỏ thẫm, dáng vẻ đoan trang quý phái, thoạt nhìn không ai nghĩ đã gần ba mươi.

Yến tiệc linh đình, ca múa nối tiếp. Từ đầu đến cuối, Cố Phong Mạnh cũng không nhận được một cái liếc nhìn từ Trưởng tỷ.

Mãi đến khi bị cung nữ bên cạnh Hoàng Quý phi nhắc nhở chớ uống quá chén, kẻo tổn hại gia phong, hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng.

Cố Phong Mạnh nhìn đôi mắt lãnh đạm vô tình kia, trong cơn chếnh choáng, hắn khẽ cười khổ, chắp tay hành lễ: “Cẩn tuân nương nương dạy bảo.”

Sau đó, vì uống quá nhiều, Cố Phong Mạnh liền tìm cớ ra ngoài hít thở không khí.

Giang Thanh Hoan hơi nghiêng người định đi theo, liền bị Lâm Trĩ Ngư lên tiếng gọi lại: “Muội định đi đâu?”

Thanh Hoan nâng chén trà lên che mặt, cười cười: “Ngồi lâu quá, mỏi eo.”

Một lát sau, có cung nữ đến gần, lấy ra một chiếc ngọc bội đưa cho Thanh Hoan rồi ghé tai thì thầm mấy câu.

Thanh Hoan nghe xong, sắc mặt thoáng biến. Nàng nghiêng đầu nói nhỏ với Lâm Trĩ Ngư rằng muốn ra ngoài hóng gió rồi vội vàng rời đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc