Oan Gia Thiên Định

Chương 17: Thân mật

Trước Sau

break

Ngay khoảnh khắc tượng thần rung chuyển, một bức tường đá dần hé ra, để lộ ám môn phía sau. Từ trong bóng tối, hai thân ảnh vận hắc y chầm chậm bước ra.

“Lý Hồi Chu làm sao vậy? Một nữ nhân thôi mà đến giờ còn chưa xử lý được. Nếu lần này còn thất bại thì ngươi tới giúp bọn họ một tay đi.”

“Vâng.”

Thanh Hoan nghe xong cuộc đối thoại kia thì siết chặt tay, lửa giận bừng bừng trong đáy mắt.

Hai người này rõ ràng có liên quan tới Lý Hồi Chu, mà hắn lại năm lần bảy lượt muốn cưới nàng. Trong chuyện này, tất có điều ẩn khuất. Chỉ sợ phía sau là âm mưu không tiện để người khác biết.

Cư nhiên dám tính kế trên đầu nàng, đúng là chán sống mà!

Đợi nàng thoát khỏi đây nhất định sẽ bẩm báo rõ ràng với phụ mẫu, tra ra chân tướng, khiến cả Lý gia phải trả giá đắt.

Không đào tổ tông mười tám đời nhà hắn lên thì nàng không mang họ Giang!

Dù trong bóng tối không thể thấy rõ mặt nhưng Cố Phong Mạnh vẫn cảm nhận được lửa giận đang sôi sục từ người đối diện.

“Thì ra Giang nhị tiểu thư cũng có ngày bị người ta đùa bỡn như vậy.” Cố Phong Mạnh thấp giọng chế nhạo.

Thanh Hoan không nói một lời, chỉ hừ lạnh, rồi đột nhiên đưa tay ôm lấy eo hắn.

Đôi tay mềm mại vòng qua lưng, vừa vặn chạm vào điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể nam tử. Không kịp phản ứng, Cố Phong Mạnh bị nàng véo mạnh một cái, bật ra tiếng rên rỉ.

Tuy bị véo đau nhưng khoé môi hắn vẫn cong lên – nha đầu này, quả nhiên vẫn thù dai như vậy.

Thanh Hoan nghiến răng: “Cho ngươi nhớ đời. Lần sau còn dám cười nhạo ta nữa không?”

Cố Phong Mạnh thản nhiên đáp: “Dám.”

“Cái gì?” Nàng không dám tin vào tai mình.

Hắn siết lấy đôi tay nàng, ánh mắt như chứa cả bầu trời đầy sao: “Ta nói dám. Dù ngươi có kiêu căng, tùy hứng, bướng bỉnh hay vô lý thế nào đi nữa, ta vẫn dám trêu ngươi.”

Thanh Hoan thấy kỳ lạ, theo bản năng lui về sau, lại phát hiện chẳng thể nào thoát khỏi vòng tay của Cố Phong Mạnh.

Tính nàng xưa nay hiếu thắng, vừa thấy mình rơi vào thế yếu liền cúi đầu, hung hăng cắn mạnh vào tay hắn một cái.

Răng nanh bén nhọn ghim sâu vào da thịt, đến khi vị máu tanh lan trong miệng, nàng mới chịu buông ra, mặt mày tràn đầy vẻ khiêu khích.

Cố Phong Mạnh không những không giận, trái lại còn siết chặt tay hơn.

“Cắn tiếp đi.”

Thanh Hoan nhíu mày: “Đồ điên.” Rồi rầu rĩ: “Ngươi buông tay, ta muốn ra ngoài.”

Cố Phong Mạnh nghiêng đầu, đặt một tay dưới gáy làm gối, khóe môi cong nhẹ: “Chờ đã. Nhỡ bọn họ còn chưa đi thì sao?”

“Buồn chết đi được. Ta muốn ra ngoài hít thở không khí, ngươi thích ở thì ở.”

Dù sao đây cũng là La Dương tự, bọn người kia chắc không dám làm gì nàng.

Nói rồi nàng vén rèm chui ra ngoài.

Ánh xuân dịu nhẹ xuyên qua tầng bụi mỏng, rọi xuống nền đất trước bệ thờ, phản chiếu cả gương mặt người vừa ló ra.

Đám áo đen đã rời đi, nhưng Tuệ Năng đại sư lại tới.

Tuệ Năng: “…”

Thanh Hoan: “…”

Ngay sau đó, Cố Phong Mạnh cũng ôm Cẩu Đản từ bên trong chui ra: “…”

“A Di Đà Phật, bần tăng cái gì cũng chưa thấy.”

Vốn dĩ ông chỉ định tới để kiểm tra tượng, nào ngờ lại chứng kiến một màn này.

“Người đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ là…” Thanh Hoan loạng choạng định đứng dậy, ai ngờ chân tê cứng, lập tức ngã khụy.

Tuệ Năng chắp tay, nghiêm nghị nói: “Giang tiểu thí chủ nếu muốn thân mật với Cố thí chủ cũng xin chọn nơi khác. Trước mặt thần phật, không được vô lễ.”

“Giang Thanh Hoan!” Cố Phong Mạnh vừa vuốt lông Cẩu Đản vừa điềm nhiên nói: “Chuyện hôm nay mà đồn ra ngoài, ta còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ? Ngươi nhất định phải giải thích rõ, bằng không ta sẽ đến Giang phủ làm loạn một phen.”

“Ngươi câm miệng!” Thanh Hoan lườm hắn rồi nghiêm túc quay sang Tuệ Năng: “Ta tuyệt đối không làm chuyện đó với Cố Phong Mạnh! Xin đại sư tin ta.”

Tuệ Năng nhắm mắt niệm kinh: “Thần nữ trên cao, Giang tiểu thí chủ còn trẻ nên nhất thời hồ đồ. Xin người lượng thứ cho lời nói dối này.”

Thanh Hoan bật dậy: “Ta không nói dối! Để ta giải thích cho người nghe.”

Giải thích thì giải thích, chỉ là lý do có hơi... khó nói.

Nàng kéo Tuệ Năng ra chỗ khác, kể lại chuyện mình từng ôm Cố Phong Mạnh, khẳng định bản thân tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình cảm với hắn.

Sau một hồi trầm mặc, Tuệ Năng đột nhiên mở miệng. Thanh âm không lớn nhưng đủ để người trong sảnh nghe rõ: “Mấy ngày trước tiểu thí chủ lẻn vào phòng ôm Cố thí chủ ngủ?”

Cố Phong Mạnh: “…”

Giang Thanh Hoan: “…”

Đồ hòa thượng chết tiệt!

Cố Phong Mạnh bước đến, mặt đầy ý cười, thở dài: “Giang Thanh Hoan, thật không ngờ ngươi lại là loại người như vậy. Danh tiết ta giữ gìn mười mấy năm đều bị ngươi hủy hoại rồi.”

Thanh Hoan mặt không biểu cảm: “Ngươi cũng có danh tiết?”

Nói đoạn, nàng lại ủ rũ quay sang Tuệ Năng: “Người không phải nói, chỉ cần thân cận với Cố Phong Mạnh là có thể cắt đứt nghiệt duyên sao?”

Cố Phong Mạnh nghi hoặc: “Nghiệt duyên gì?”

Thanh Hoan do dự một chút rồi kể lại mọi chuyện cho hắn.

Tuệ Năng quay lưng, ngẩng đầu nhìn tượng thần, chắp tay khấn: “Giang tiểu thí chủ, duyên phận không phải nói đoạn là đoạn. Nếu đã là chân duyên thì tiếp xúc cũng phải chân thành. Hãy dùng tâm mà cảm nhận...”

Lời còn chưa dứt, ngoảnh lại đã thấy hai người kia sớm đã chuồn mất, chẳng buồn ở lại nghe thêm nửa câu.

***

Bên hồ nước lăn tăn gợn sóng, Thanh Hoan gối đầu nằm trên thảm cỏ, mắt dõi theo áng mây phiêu bồng. Váy hồng nhạt bị đất làm bẩn, hoa rơi đầy tóc, nàng cũng không buồn phủi.

Cố Phong Mạnh ngồi cách đó không xa, nhặt một viên sỏi, vung tay ném xuống hồ. Viên đá lướt trên mặt nước, mãi đến khi chìm hẳn, hắn mới hỏi: “Những lời ngươi nói khi nãy đều là thật?”

Giang Thanh Hoan nghịch nghịch ngón tay, “Ta cũng không muốn tin. Nhưng lần bị sét đánh, rồi xuân yến chỉ có ngươi tìm được ta, đến cả chuyện lần này.”

Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn hắn: “Phải rồi, ngươi tới La Dương tự làm gì?”

Cố Phong Mạnh duỗi tay chỉ về phía con lang con đang cuộn tròn ngủ say bên cạnh, giọng nhàn nhạt: “Tân Sinh bảo Cẩu Đản chạy mất, ta đuổi theo nó đến đây.”

Hắn nghiêng người, chống một tay lên gối, mắt lấp lánh như chứa sao trời nhìn nàng: “Vậy ngươi muốn thử không?”

“Thử gì?”

“Chúng ta thân mật thêm chút nữa, biết đâu có thể cắt đứt nghiệt duyên như lời đại sư nói.”

Thanh Hoan đăm chiêu suy nghĩ một lúc, “Lần trước ta ôm ngươi, hiệu lực chỉ kéo dài ba ngày. Nếu muốn cắt đứt, chẳng lẽ phải...”

Nghĩ đến đây, nàng rùng mình, không dám tưởng tượng thêm.

“Ngươi đừng có nằm mơ!” Nàng bật dậy, giơ tay đấm hắn một cú, mắng: “Lưu manh! Ta tuyệt đối không muốn cùng ngươi...”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc