“Cho nên hôm ấy ngươi nhục mạ ta, bị Thanh Hoan mắng một trận liền ghi hận trong lòng mà hạ dược, mở lồng Lang Vương để trả thù muội ấy?”
“Ta… ta mua cây nữ lang là để chữa bóng đè cho tổ phụ! Trong đơn thuốc có ghi rõ!”
Dư Vãn Vãn nói không sai. Nàng ta quả thực mua thuốc để chữa chứng bóng đè cho Dư Thừa tướng. Nhưng lấy cớ đó để hạ dược vào rượu của Thanh Hoan lại cũng là thật.
Cố Phong Mạnh chen vào: “Phải không? Vậy tại sao cây nữ lang lại nằm trong rượu của Trưởng công chúa ban tặng, e rằng phải hỏi người ban rượu rồi.”
Nhắc đến Trưởng công chúa, Dư phu nhân liền thay đổi thái độ: “Vãn Vãn sai, Dư gia xin chịu trách nhiệm. Mong Giang gia niệm tình cũ mà giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nữ lần này.”
Nếu thật sự có liên quan đến Trưởng công chúa thì chuyện này đâu phải chỉ là đánh vài cái cho xong?
“Tha cho nó lần này?!”
Giang phu nhân vừa hay dẫn theo một đoàn hạ nhân đi tới, thần sắc không còn bình tĩnh như trước. Mắt bà đỏ hoe, giọng run lên vì giận: “Đó là Lang Vương đấy! Nếu không phải Thanh Hoan mạng lớn, nó đã chết từ lâu rồi! Bây giờ các người chỉ nói một câu bỏ qua là xong chuyện à?!”
Lúc trước nghe Bạch Niệm Từ kể, bà còn chưa tin. Nay tận mắt thấy rõ, lửa giận trong lòng bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Dư phu nhân mặt sầm xuống, cao giọng: “Vậy Giang phu nhân muốn thế nào?”
Giang phu nhân chỉ thẳng vào mặt bà ta, gằn từng chữ: “Đánh! Hoan Hoan đau như nào, Dư tiểu thư cũng phải chịu hệt như vậy!”
Dư phu nhân kinh hãi thất thanh: “Một phụ nhân như bà lại dám mở miệng đòi đánh người?!”
Không nói không rằng, Giang phu nhân xông tới tát cho Dư phu nhân một cái, quát lớn: “Con hư, lỗi tại mẹ. Dư Vãn Vãn dẫu là thứ nữ, nhưng ngươi thân là chính thất, lại là đương gia chủ mẫu, chẳng lẽ không có phần trách nhiệm dạy dỗ? Bà không dạy nổi thì để ta dạy!”
Dư phu nhân ôm má hét lên: “Liễu Mẫn Chi, bà điên rồi sao?!”
Giang phu nhân gạt tay bà ta ra, xắn tay áo lên giáng thêm một quyền rồi đè đối phương xuống đất đánh túi bụi. Vừa đánh vừa khóc: “Phải! Nếu Hoan Hoan nhà ta xảy ra chuyện, ta thật sự sẽ điên mất! Nay nó bình an là trời cao phù hộ! Nhưng nếu nó có mệnh hệ gì, ta nhất định bắt Dư gia các ngươi chôn cùng!”
Dư Vãn Vãn bị mấy nha hoàn giữ chặt đánh cho không kịp trở tay, vừa khóc vừa la: “Mẫu thân! Mẫu thân cứu con! Bọn họ đánh chết con mất!”
Dư phu nhân giãy giụa hét lớn: “Ta là con dâu Dư Thừa tướng! Các ngươi dám động vào ta, ông ấy sẽ không để yên đâu!”
Giang phu nhân hừ lạnh: “Yên tâm, ta đã sai người truyền tin rồi. Giờ này e rằng Quốc công cùng Hạc An đều đã biết.
Chuyện này chỉ e sắp kinh động cả triều đình!”
***
Trên triều.
Giang Quốc công giận dữ dâng tấu, không màng thể diện mà mắng Dư Thừa tướng giữa triều đường.
Dư Thừa tướng tức đến ngất xỉu. Giang Hạc An thấy thế chẳng buông tha, đuổi tới tận cửa điện châm cứu, bắt ông ta tỉnh lại cho bằng được.
Thái tử vội tiến lên can ngăn, ai ngờ bị đẩy cho một cái, suýt ngã lăn.
Trưởng công chúa nghe nói trong cung có chuyện náo nhiệt bèn dẫn theo Ngũ hoàng tử đến xem. Cả hai còn không quên núp sau màn trướng lén lút hóng chuyện.
Hoàng đế thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, định lên tiếng giảng hòa thì Ngũ hoàng tử bỗng nức nở: “Lúc đó con đứng cạnh Thanh Hoan tỷ tỷ. Nếu không nhờ tỷ ấy đẩy ra, chỉ e con đã bị lang cắn rồi!”
Hoàng đế nghe xong thì mặt đỏ tai hồng, lập tức cấm túc Dư Thừa tướng.
***
Tại La Dương tự.
Thanh Hoan nghe Ngọc Noãn khoa chân múa tay thuật lại chuyện, cười đến lăn bò: “Dư Thừa tướng cả đời thanh liêm, cuối cùng lại bị chính cháu gái mình hại!”
Ngọc Noãn run run: “Tiểu thư, gan người lớn thật đó! Hôm đó nô tỳ sợ muốn xỉu tại chỗ luôn!”
“Không sao.” Thanh Hoan cầm nho bỏ vào miệng, híp mắt cười: “Dù sao ta cũng không có việc gì, chỉ có Dư Vãn Vãn hại người hại mình!”
Nhưng nàng vẫn thắc mắc: “Chỉ là, nàng ta làm sao mở được lồng giam Lang Vương kia ra?”
Thuở nhỏ tẩu tẩu từng sống ở thảo nguyên. Nghe tẩu ấy kể, loại lồng đó thiết kế khá phức tạp, không dễ mở.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thanh Hoan chung quy vẫn thấy không hợp lý.
Hôm nay La Dương tự tu sửa tượng thần, nàng vốn cũng có ý đến xem thử, thuận tiện hành lễ tạ tội.
Ánh nắng chiếu xuống mặt hồ, bóng thiếu nữ in dài trên nước. Nàng búi tóc kiểu tai thỏ, mỗi bước đi lại khiến lục lạc trắng rung lên khe khẽ. Nàng xoay người, tà váy theo đó tung bay.
Thanh Hoan chắp hai tay sau lưng, rảo bước tới trước tượng nữ thần.
Tuệ Năng đại sư không cho nàng lại gần tượng, vì thế nàng cố ý chọn thời điểm chạng vạng mới tới. Giờ này người hẳn đã vãn sự, sẽ không phát hiện ra.
Tượng thần vẫn như cũ, nứt vỡ loang lổ. Nửa bên mặt sứt mẻ, thoạt nhìn có vẻ dọa người.
Nàng cung kính hành đại lễ, sau đó chắp tay nghiêm túc khấn: “Thần nữ nương nương, tiểu nữ thực không cố ý mạo phạm người. Mong người niệm tình ta tuổi trẻ nông nổi mà rộng lòng tha thứ.”
Nói rồi, nàng lôi từ trong tay áo ra một đống đồ ăn: bánh đậu xanh, đường mật, kẹo hồ lô...
“Thần nữ nương nương, những thứ này đều là món tiểu nữ thích nhất, nay đều tặng cho người.”
Tượng thần: “…”
“Giang Thanh Hoan, ngươi cho rằng tượng thần cũng ham ăn giống ngươi sao?”
Thanh Hoan giật mình ngẩng đầu, quả nhiên thấy Cố Phong Mạnh đang ngồi vắt vẻo trên xà ngang, trong lòng còn ôm theo một con lang con.
Lang Vương tuy đã chết, nhưng lang con thì vẫn còn sống.
Thái tử vốn định giết nó để trút giận thay nàng. Nhưng nghĩ tới việc lang con do chính tay mình đỡ đẻ, giết thì không nỡ mà nuôi lại không dám, sau cùng chỉ đành đem cho Cố Phong Mạnh nuôi hộ.
“Ngươi mang theo Cẩu Đản đến đây làm gì?”
Cái tên Cẩu Đản là do nàng đặt, bảo rằng tên xấu thì dễ nuôi.
Cố Phong Mạnh nhảy xuống, giật đuôi tóc nàng rồi cười: “Đưa nó đến xem ngươi ở chỗ này sống có tốt không. Nhìn dáng vẻ này thì cũng thong dong lắm, chỉ tội tượng thần bị ngươi hành đến đáng thương thôi.”
Thanh Hoan hất tay hắn ra, chu môi cãi: “Chưa chắc là ta làm vỡ. Ngươi nghĩ kỹ xem, tượng thần vốn tạc từ đá xanh, sao có thể dễ vỡ như vậy được?”
Hôm đó, nàng trở về, càng nghĩ càng thấy bất ổn bèn quyết định quay lại tra xét một phen. Dù thế nào cũng không thể để Thần nữ nương nương trách oan nàng được!
Cố Phong Mạnh nghe vậy nghiêm túc cúi người sờ thử chất đá. Sắc mặt lập tức trầm xuống: “Không sai, đá này quả nhiên có vấn đề.”
Hắn nhìn về phía Thanh Hoan, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết vật liệu tượng thần này là do ai cung cấp không?”
“Lý gia.” Thanh Hoan nghiêm mặt đáp: “Bởi vậy ta đoán nhà họ nhất định là ăn gian, cắt xén vật liệu trục lợi riêng.”
Bức tường ngăn giữa phòng nàng và Cố Phong Mạnh từng sập không rõ lý do, giờ nghĩ lại, có lẽ cũng vì cùng một tay họ Lý làm ra.
“Có người.”
Còn chưa kịp phản ứng, Cố Phong Mạnh đã kéo nàng vào ngực, chui xuống dưới bệ thờ thần nữ Tam Sinh.
Bàn thờ có mành sa che đậy, Cố Phong Mạnh cùng Thanh Hoan cuộn tròn trong không gian chật hẹp dưới bàn. Trên đỉnh đầu là bệ tượng cao lớn, bốn phía tĩnh mịch, tiếng hít thở của cả hai trong khoảnh khắc này đặc biệt trở nên rõ ràng.
Tựa như đêm ấy, nàng lén lút chui vào phòng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau.
Chỉ có điều, lần này không phải nàng ôm.